Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 114: Cầu nguyện



Edit: Ớt Hiểm

Những suy nghĩ trong lòng Y Lan biến thành nụ cười nở trên gương mặt sáng như ánh trăng, nàng nhào vào lòng Lăng Nhã nũng nịu: “Không cần đâu, Y Lan không muốn đi đâu hết, chỉ muốn được ở bên cạnh tỷ tỷ cả đời thôi.”

“Nha đầu ngốc, lẽ nào cả đời không lấy chồng.” Lăng Nhã âu yếm vuốt tóc Y Lan, xem những lời vừa rồi chỉ là lời nói chơi của một tiểu hài tử, nào ngờ đâu, Y Lan bây giờ không còn là Y Lan của mười năm qua, tất cả đang âm thầm biến đổi, không giống trước nữa rồi.

“A, sao băng kìa!” Mặc Ngọc bỗng chỉ lên trời và la lên.

Tương truyền rằng, lúc sao băng xuất hiện, cầu nguyện điều gì thì điều đó sẽ thành sự thật.

Trước ngôi sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm tĩnh lặng, Lăng Nhã vội nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, thầm nguyện trong lòng:

Một nguyện A mã Ngạch nương thân thể an khang, không buồn không bệnh;

Hai nguyện Dận Chân được trời cao che chở, bất cứ nguy hiểm khó khăn nào cũng gặp dữ hóa lành;

Ba nguyện hài nhi trong bụng được bình an lớn lên, vô bệnh vô tai;

Gần như là cùng lúc, khi mắt Lăng Nhã nhắm lại, đôi mi nhỏ dài của Y Lan cũng khép hờ, nàng chỉ có một tâm nguyện duy nhất, chính là trở thành người trên vạn người.

Khi các nàng mở mắt ra, sao băng đã biến mất không còn tam hơi, thấy Dận Chân vẫn còn thất thần nhìn theo nó, Y Lan mới kéo kéo góc áo của hắn, tò mò hỏi: “Tứ gia, ngài cũng cầu nguyện sao?”

“Không.” Dận Chân cúi xuống nhìn gương mặt ngây thơ thánh thiện của Y Lan, mỉm cười: “Vì ta tin tỷ tỷ của ngươi đã cầu nguyện thay ta rồi.”

Mặt Y Lan trầm xuống, nhưng rất nhanh đã vỗ tay nói: “Tứ gia và tỷ tỷ đúng là tâm linh tương thông, thật không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ.”

Giữa lúc Y Lan đang hồn nhiên cười đùa, Chu Dung đi tới bên cạnh Dận Chân, cung kính nhắc: “Tứ gia, Hồng cách cách đã đến Khắc Vân Khai Nguyệt quán rồi, ngài có qua đó luôn không?”

Hồng cách cách chính là Hồng Ngọc, mấy ngày trước, Hồng Ngọc diễn một đoạn ‘Bá Vương biệt Cơ’ cho Dận Chân xem, dù chậm tới mấy tháng, nhưng cuối cùng cũng được phong làm cách cách như ý nguyện, vả lại, nàng vốn duyên dáng, giọng hát lại ngọt ngào, nên tính luôn hôm nay đã là lần thị tẩm thứ ba rồi.

Lăng Nhã cố nén ghen tuông vào lòng, cười đẩy đẩy Dận Chân, miệng nói: “Tứ gia đi nhanh đi, đừng để muội muội đợi lâu, thiếp thân cũng mệt rồi, muốn đi ngủ.”

Sao Dận Chân không nhìn ra buồn bã trong mắt Lăng Nhã được chứ, nụ cười đó, chẳng qua chỉ diễn cho mình xem thôi. Lập tức, hắn nắm lấy cổ tay nàng, đắn đo một lát rồi nói với Chu Dung: “Tối nay ta nghỉ lại Tịnh Tư cư, ngươi sắp xếp đưa Hồng Ngọc trở về đi, nhân tiện chọn vài món thích hợp trong số đồ vật trong cung ban thưởng tới lần trước, đưa cho Hồng Ngọc, nói là ta ban thưởng.”

Lăng Nhã nghe vậy thì ngẩn người trong chốc lát, rồi vội khước từ: “Làm vậy e là không hay đâu Tứ gia?”

Dận Chân nắm chặt cổ tay nàng hơn, giọng nhẹ nhàng: “Không có gì là không hay hết, đêm nay ta không muốn đi đâu cả, chỉ muốn ở bên cạnh Nhã nhi của ta thôi.”

Cảm nhận được hơi thở nóng hổi bên tai, hai gò má Lăng Nhã vụt đỏ, cúi đầu thẹn thùng, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Thiếp thân... thiếp thân đang mang thai, đại phu nói... nói...” những từ sau đó vô cùng xấu hổ, trước mắt nhiều người như vậy, đặc biệt là Y Lan, thật sự nàng không thể nào thốt ra được.

“Ta biết rồi.” Dận Chân mỉm cười rất nhẹ, vẫn nắm lấy tay nàng, không có ý định buông ra: “Ta đưa nàng và hài nhi vào nghỉ ngơi.” Thấy Chu Dung còn đứng đó chưa đi, hai hàng mày của Dận Chân nhíu nhẹ: “Chưa rõ ta nói gì sao?”

Chu Dung nghe vậy thì biết ý này đã quyết, nên chẳng dám nhiều lời, vội dạ một tiếng rồi lui ra.

Đợi hắn đi rồi, Dận Chân mới dìu Lăng Nhã vào phòng, thay y phục ngủ xong, Dận Chân thổi nến, đỡ Lăng Nhã tới giường nằm xuống, lúc đắp chăn, ngửi được mùi hương dịu nhẹ như có như không, Dận Chân mới kinh ngạc hỏi: “Ta nhớ là chưa từng ban cho nàng chăn tơ tằm này?”

Tơ tằm mềm nhẹ như không, lại rất ấm, dùng nó làm chăn thật sự không gì tốt bằng, chỉ tiếc là tơ tằm rất hiếm, mỗi năm thu hoạch cũng chỉ được vài cân, toàn bộ đều chuyển vào trong cung, trừ phi được trong cung ban thưởng, nêu không thì dù với thân phận như Dận Chân, cũng khó mà có được một cái chăn tơ tằm như thế này.

Lăng Nhã gối đầu lên cánh tay của Dận Chân, cười rất nhẹ: “Chăn tơ tằm này là mấy hôm trước đích phúc tấn lệnh cho Phỉ Thúy cô cô đưa tới, chưa hết, đích phúc tấn còn sợ thiếp thân mang thai sẽ khó ngủ, nên cố tình ủ An Tức hương vào trong chăn nữa, giúp dễ ngủ hơn.”

“Liên Ý?” Dận Chân hơi bất ngờ, nhưng chợt nhớ tới mấy năm trước, trong cung từng ban thưởng cho Liên Ý một cái chăn tơ tằm, thì liền biết chính là cái chăn này.

Lăng Nhã khẽ gật đầu: “Dạ phải, đích phúc tấn đối với thiếp thân rất tốt, Tứ gia có thời gian thì qua chỗ đích phúc tấn nhiều hơn mới phải.”

Nàng vừa dứt lời, đầu đang gối trên cánh tay đã bị hất ra, ngước lên thì thấy Dận Chân đang mở to mắt, hai con ngươi sáng ngời trong bóng đêm, khẽ cười nói: “Hay cho tiểu cô nương nhà ngươi, người khác ai ai cũng đều nghĩ cách giữ ta bên cạnh, riêng chỉ có mỗi mình ngươi hết lần này tới lần khác đuổi ta đi, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta sánh không bằng một cái chăn tơ tằm hay sao?”

Lăng Nhã cười khì một tiếng rồi ôm lấy lồng ngực dày rộng của Dận Chân: “Làm gì có chứ, trong lòng của thiếp thân không có bất cứ gì quan trọng bằng Tứ gia hết. Có điều Tứ gia đâu phải là Tứ gia của một mình thiếp thân, phải ban đều ơn mưa móc thì trong phủ mới yên bình được, huống hồ chi đích phúc tấn là một nữ nhân rất tốt, đối xử với Tứ gia cũng tốt mà.”

“Ta biết chứ.” Nói tới đây Dận Chân ngáp dài một tiếng, ôm chặt thân hình mềm ấm như ngọc vào lòng, hôn nhẹ lên trán nàng rồi nói: “Khuya rồi, ngủ thôi.”

Đêm đó, có lẽ vì có Dận Chân bên cạnh nên Lăng Nhã ngủ rất ngon, đến tận lúc mặt trời lên cao mới thức dậy, Dận Chân đã rời khỏi lâu rồi, chắc là đã thượng triều, nhưng Cẩu Nhi vẫn còn ở lại, nghe thấy tiếng của Lăng Nhã, hắn vội vàng thỉnh an qua tấm màn lụa.

Biết hắn ở lại trễ hơn để đợi khi nào Thái y vào phủ thì tới báo với nàng, Lăng Nhã gật đầu một cái, bảo Lý Vệ thưởng cho hắn hai mươi lượng bạc, rồi tự mình thay bộ y phục thêu hải đường hồ điệp, ngồi xuống trước gương đồng, để Mặc Ngọc giúp mình rửa mặt chải đầu.

Cẩu Nhi tạ ơn xong, vừa định lui ra thì nghe Mặc Ngọc đang chải tóc cho Lăng Nhã làm như vô tình nói: “Chủ tử, A Ý đã gần như khỏe hẳn rồi, giờ người tính làm sao? Chẳng lẽ muốn giữ nàng ta ở lại Tịnh Tư cư thật sao?”

A Ý? Nghe thấy cái tên này, Cẩu Nhi giật mình, xém nữa làm rơi số bạc trong tay, hắn vội vàng khựng lại, ba bước thành hai chạy tới gần Lăng Nhã, hấp tấp hỏi: “Lăng phúc tấn, A Ý, A Ý nàng ấy đang ở Tịnh Tư cư sao?”

Lăng Nhã bị hắn hỏi thì nhất thời không hiểu gì, chỉ nhìn mặt hắn qua gương đồng, trả lời: “Không sai, đúng là A Ý đang ở đây, sao, ngươi quen biết nàng ta?”

“Dạ phải!” Cẩu Nhi không hề do dự liền lập tức gật đầu, ngập ngừng một lát rồi nói: “Có thể cho nô tài gặp A Ý một lát không ạ?”

Tuy Lăng Nhã không biết rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng vẫn đồng ý bảo Lý Vệ đưa A Ý tới, khi bóng dáng của A Ý thấp thoáng trước mặt Cẩu Nhi, đồng tử trong mắt Cẩu Nhi bỗng co rụt lại, giống như không hề tin vào mắt của mình, hắn sững người, để mặc túi bạc rơi xuống dưới chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.