Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 14: Kiêm gia (thượng)



Edit: Ớt Hiểm

Đợi các nàng đi xa rồi Lăng Nhã mới đứng dậy, vừa nhìn lên đã thấy Mặc Ngọc thẳng lưng quỳ gối ở đó, Lăng Nhã than nhẹ, có chút đau lòng nói: “Nàng ta nói gì thì mặc kệ nàng ta đi, hà tất tranh cãi với nàng ta làm gì? Tự dưng khiến mình chịu phạt khổ sở như vậy. Để xem từ đây ngươi còn dám lỗ mãng nữa không.”

Mặc Ngọc vội càng lắc đầu, lúng túng: “Từ đây nô tỳ không dám đem lại phiền phức cho cô nương nữa.”

Thấy Mặc Ngọc oan ức mà không dám than, lòng Lăng Nhã mềm nhũn, ngồi xổm xuống vuốt vuốt bím tóc thật dài của Mặc Ngọc, nói: “Không phải ta ngại phiền phức, cũng không phải không biết là ngươi vì ta nên mới lên tiếng, nhưng nhất thời mở miệng không giải quyết được gì mà còn gây bất lợi bản thân, lại còn bị người khác nắm được nhược điểm, rước lấy tai họa. Trong phủ này không giống như ở ngoài, bất luận là làm gì cũng phải tính trước tính sau, tuyệt đối không được hanh động theo cảm xúc. Hiện tại ta ở trong phủ bối lặc chưa có chỗ đứng, người có thể tin tưởng cũng chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi có việc gì thì ta phải làm thế nào?”

Lời tâm sự tận đáy lòng này khiến cho Mặc Ngọc vô cùng cảm động, rõ ràng cô nương thật sự xem mình là người nhà nên mới nói ra những lời như thế. Mặc Ngọc lập tức trịnh trọng nói: “Nô tỳ nhớ kỹ, nô tỳ thề từ hôm nay sẽ thận trọng từ lời nói đến hành động.”

“Vậy là tốt rồi.” Bây giờ Lăng Nhã mới cảm thấy yên tâm, nhưng trong chốc lát lại lo lắng: “Quỳ có đau không?” Đường mòn này được lót gạch lục lăng để tránh trơn trượt, nếu quỳ trên đó thì các cạnh đá sắc nhọn có thể xuyên qua y phục đâm vào thịt đến rướm máu. May là đang mùa đông, mọi người đều mặc y phục bằng bông dày nên cũng đỡ hơn, nhưng mà kk phải là kk đau đớn.

Mặc Ngọc lắc đầu: “Không đau, đâu phải lần đầu tiên nô tỳ quỳ đâu, đã quen rồi, nhưng cô nương thân thể vừa khỏe lại, không thể lại bị mệt, cô nương nhanh vào trong đình ngồi nghỉ đi, nô tỳ hứa sẽ ngoan ngoãn quỳ ở đây, không di chuyển cũng không đứng lên đâu.” Sợ Lăng Nhã không tin, Mặc Ngọc còn đưa tay lên thề.

Thấy Mặc Ngọc đang chịu phạt mà còn lo lắng cho sức khỏe của mình, gương mặt còn rất căng thẳng, trong đáy mắt Lăng Nhã dần dần hiện lên một tầng nước mỏng, hai mắt mờ nhạt, không còn thấy rõ cảnh vật trước mắt. Nhưng trong lòng nàng cảm thấy chưa bao giờ bình tĩnh và kiên định như lúc này.

Nếu không thể thay đổi được số mạng thì chỉ còn cách can đảm đối mặt nói nó, không suy sụp, không buông tay, kiên cường mà tồn tại, bảo vệ bản thân thì mới có thể bảo vệ được người khác.

“Đang yên lành mà sao cô nương lại khóc?” Mặc Ngọc khó hiểu hỏi, tay chạm nhẹ lên má của Lăng Nhã, một giọt nước trong veo rơi xuống. Cho dù là khóc thì cô nương cũng rất đẹp, nhưng nàng vẫn thích thấy cô nương vui vui vẻ vẻ, vậy mới là đẹp nhất.

“Ta đâu có khóc, chỉ là không cẩn thận bị bụi bay vào mắt thôi, không có gì.” Lăng Nhã cười lau đi nước mắt trong khóe mắt, thương xót mà vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của Mặc Ngọc: “Ráng chịu đựng một chút, một canh giờ sẽ qua nhanh thôi, ta ở lại đây với ngươi.”

Lăng Nhã không dám cho Mặc Ngọc đứng lên, nếu lỡ bị người nào nhìn thấy, truyền tới tai Lý phúc tấn thì Mặc Ngọc sẽ bị nói là không tuân theo quản giáo, ngày tháng sau này càng khổ hơn.

Khó khăn lắm mới qua được một canh giờ, Lăng Nhã đỡ Mặc Ngọc khập khiễng đi về Lãm Nguyệt cư. Khi đi ngang qua tiểu viện, vừa lúc gặp các cách cách trang điểm xinh đẹp đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, thấy chủ tớ các nàng dáng vẻ thảm hại thì dĩ nhiên không khỏi cười châm biếm một trận.

Lăng Nhã không quan tâm tới thái độ khiêu khích của các nàng, nhanh chóng đi về phòng rồi đóng cửa lại, cho tai mình yên tĩnh một lát, đỡ Mặc Ngọc ngồi xuống, nói: “Hôm nay ngươi cứ việc nghỉ ngơi cho tốt, không cần hầu hạ ta, ta sẽ tự lo cho mình.”

Mặc Ngọc lắc đầu cười: “Cô nương không cần lo cho nô tỳ, nô tỳ đã hết đau rồi, còn người thân thể vừa mới khỏe được một chút lại dìu nô tỳ đi xa như vậy, người mới là nên nghỉ ngơi cho tốt. Huống chi nô tỳ làm việc đã quen, giờ người bắt nô tỳ nghỉ ngơi nô tỳ lại thấy cả người không thoải mái.”

Lần này Mặc Ngọc rất kiên quyết, cho dù Lăng Nhã nói thế nào cũng không thuyết phục được nàng ta nghỉ ngơi. Cuối cùng Lăng Nhã chỉ đành mặc kệ, chỉ nhắc Mặc Ngọc đi đứng cẩn thận hơn, đừng làm gì nặng nhọc.

Thời gian như nước trôi, chưa từng dừng lại. Lăng Nhã đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn lên bầu trời đen như mực, không biết ánh trăng trong trẻo, ngàn sao lấp lánh trên kia cách nàng mấy ngàn mấy vạn trượng?

“Bùm!” Một tiếng nổ nhỏ từ xa vọng lại làm Lăng Nhã giật mình, đưa mắt nhìn lên thì thấy một chùm pháo hoa đang bung ra rất đẹp, mà đó chỉ là chùm đầu tiên, sau đó thì pháo hoa bắn lên liên tục, bung ra, rơi xuống, rồi lại bung ra… phủ lên bầu trời đen nhiều màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Mặc Ngọc cũng bị pháo hoa thu hút nên bước tới đứng bên cạnh Lăng Nhã, luôn miệng xuýt xoa, đợi đến khi pháo hoa đã ngừng nàng mới tiếc nuối nhìn xuống.

“Có biết là nhà nào bắn pháo hoa không?” Tuy rằng pháo và pháo hoa đều được làm từ hỏa dược, nhưng cách làm pháo hoa phức tạp và khó hơn làm pháo rất nhiều. Chính vì vậy mà pháo hoa đắt hơn pháo gấp mất lần, bá tánh bình thường muốn đốt cũng khó mà mua nổi. Có thể đốt nhiều pháo hoa như vừa rồi chỉ có thể là nhà đại phú đại quý.

“Hôm nay là đại hôn của Bát a ca, pháo hoa vừa rồi chắc chắn là do phủ Bát bối lặc bắn rồi. Nghe nói a mã của Bát phúc tấn là… Tây An tướng quân Mạc… Mạc…” Mặc Ngọc nghĩ nát óc cũng không nhớ ra tên của vị đại nhân kia, bực bội đến mức tự gõ vào đầu mình, rõ ràng vừa mới nhớ, sao chớp mắt đã quên không còn chữ nào rồi?”

“Là Tây An tướng quân Mạc Ba Nhân đúng không?” Lăng Nhã đã từng nghe Lăng Trụ kể về người này, anh dũng thiện chiến lại biết bày binh bố trận, là tướng lĩnh hiếm có của thiên triều, tiếc rằng hắn đã hi sinh trong trận chiến với Chuẩn Cát Nhĩ.

“Đúng rồi đúng rồi!” Mặc Ngọc gật đầu liên tục: “Đúng là cái tên này rồi, trí nhớ của cô nương tốt thật đó. Nghe nói Bát phúc tấn là cốt nhục duy nhất của tướng quân Mạc Ba Nhân, năm đó sau khi tướng quân chết trận không lâu, tướng quân phu nhân cũng bị bệnh mà qua đời, Hoàng thượng thương cảm nữ nhi của tướng quân không nơi nương tựa nên đưa nàng vào cung nuôi dưỡng, đến tận năm nay mới tứ hôn cho Bát a ca.”

“Năm nay đúng là nhiều chuyện vui, đầu tiên là phủ chúng ta nạp trắc phúc tấn, bây giờ lại tới Bát a ca cưới đích phúc tấn.” Mặc Ngọc bẻ bẻ đầu ngón tay cười: “Chỉ còn bảy ngày nữa là tới năm mới, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt, a mã ta sẽ làm thịt con heo nuôi từ đầu năm, còn ngạch nương sẽ chuẩn bị y phục mới cho cả nhà…” Mặc Ngọc càng nói thì giọng càng nhỏ lại, vì nàng bỗng nhớ ra hiện giờ không phải đang ở nhà.

Lăng Nhã thở dài, hai tay vịn bả vai của Mặc Ngọc, an ủi: “Chỉ ba năm thôi, qua nhanh lắm, hết ba năm thì ngươi lại có thể trở về đoàn tụ với a mã ngạch nương, ba năm này ta và ngươi sẽ đón năm mới cùng nhau, được không?”

Mặc Ngọc hít hít mũi, giữ lại giọt nước trong khóe mắt, gật đầu thật mạnh: “Dạ, nô tỳ và cô nương cùng nhau đón năm mới.”

Ban đêm, Lăng Nhã nằm thật lâu mà vẫn không thể nào ngủ được, ba năm sau Mặc Ngọc có thể về nhà đoàn tụ với người thân, còn mình, bản thân mình cuối cùng sẽ ở nơi đâu? Hay là mãi mãi cũng không có cái gọi là ‘cuối cùng’?

“Haizzz…” Tiếng thở dài than vãn còn dài hơn mấy cái mười lăm năm quá khứ của nàng cộng lại.

Đứng dậy khoác áo mang giày, nàng bước ra bên ngoài. Không còn pháo hoa xán lạn bắt mắt nhưng trăng sao thì vẫn còn trên bầu trời đêm, ánh trăng như nước rót vào đình viện.

Đêm tháng chạp cực lạnh và cũng cực tĩnh, mọi thứ đều yên lặng, không giống như ba mùa xuân, hạ, thu còn có tiếng ve, tiếng côn trùng rỉ rả. Một ngọn gió vô tình thổi tới làm các cành cây rung xào xạc, Lăng Nhã giữ chặt áo choàng nương vào ánh trăng mà bước chậm rãi trên đường mòn, đế giày thêu chạm trên mặt đất phát ra những tiếng cô đơn buồn bã…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.