Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 144: Sinh mệnh



Edit: Ớt Hiểm

Qua Nhĩ Giai thị thấy tình hình của Lăng Nhã không ổn, vội vàng nói với Thẩm đại phu: “Đại phu, có còn cách nào không, hài tử bảy tháng cũng có thể sống được mà.”

“Bảy tháng...” Thẩm đại phu vuốt vuốt chòm râu hoa râm, mở miệng nói: “Nếu các vị phúc tấn đồng ý thì lão phu sẽ nghĩ cách giúp Lăng phúc tấn sinh sớm, hài tử cũng có thể sống sót, có điều... sẽ rất nguy hiểm.”

Nghe đại phu nói vậy, Qua Nhĩ Giai thị thoáng mừng, hai tay chụp lấy bả vai của Lăng Nhã, nói lớn: “Có nghe không? Đại phu nói hài tử của ngươi vẫn có thể sống sót.” Hiện tại, chỉ có hài tử mới khơi dậy được ham muốn sinh tồn của nàng.

Ánh mắt vốn đang đờ đẫn, nghe những lời này liền có hồn trở lại, Lăng Nhã nhìn Qua Nhĩ Giai thị rất lâu, sau đó mới bật ra một câu vô cảm: “Thật sao?”

“Dĩ nhiên là thật.” Qua Nhĩ Giai thị biết lời nói của mình đã có tác dụng, nên tiếp tục động viên: “Thẩm đại phu sẽ giúp mẫu tử hai người bình an, thế nên ngươi phải cố lên, ngàn vạn lần không được từ bỏ.”

Lăng Nhã gật đầu, hít từng hơi thật sâu vượt qua những cơn đau đến ngất lịm do dùng thuốc thúc sinh, mỗi cơn đau đều giống như muốn xé nàng ra thành từng mảnh, lại còn dồn dập, ngay cả thời gian thở cũng không có, cuối cùng rồi nàng cũng cảm nhận được hài tử trong bụng đang cố sức chui ra, lúc này, bên tai nàng vang lên giọng của Qua Nhĩ Giai thị, bảo nàng nín thở, dốc hết sức để rặn.

Chụp mạnh lấy góc chăn, tới mức các đầu ngón tay trắng nhách, Lăng Nhã đã không còn nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình, chỉ cảm nhận được cơn đau không ngừng dày xéo, đầu óc đã từng muốn hôn mê không dưới một lần, nhưng đều bị nàng kéo lại, nàng, tuyệt đối không thể ngủ.

Cứ như vậy, không biết bao lâu, nàng bỗng cảm thấy thân mình nhẹ đi, những cơn đau như sóng dữ cũng dịu lại trong nháy mắt, nàng biết, hài tử đã ra đời, nhưng mà... sao nàng không nghe được tiếng khóc của nó? Dù đã kiệt sức tới mức không nhấc nổi ngón tay, nhưng nàng vẫn cố gắng cử động mí mắt nặng như chì: “Hài tử... nó sao rồi...”

“Đã ra đời, là một nữ nhi.” Nụ cười của Qua Nhĩ Giai thị hơi gượng gạo, vì gấp quá, không mời được bà mụ, nên vừa rồi nàng đã giúp Lăng Nhã đỡ đẻ. Theo lời hướng dẫn của Thẩm đại phu từ ngoài màn che, Qua Nhĩ Giai thị dùng kéo bạc đã được hơ qua lửa than cắt cuống rốn cho hài tử, sau đó dùng áo bông bọc lại, rồi kéo chăn đắp cho Lăng Nhã đàng hoàng, xong hết mới vén rèm bước ra gặp Ôn Như Ngôn lòng như lửa đốt đang đứng ngồi không yên.

“Thẩm đại phu, ông xem...” Qua Nhĩ Giai thị mặt mày lo lắng ôm hài tử tới trước mặt Thẩm đại phu. Tuy Lăng Nhã chưa nhìn thấy hài tử, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an.

Sau khi quan sát kỹ, Thẩm đại phu nặng nề thở ra, lắc đầu nói: “Hài tử bảy tháng vẫn là quá nhỏ, lục phủ ngũ tạng còn chưa hoàn thiện, đã vậy còn bị ngạt trong bụng quá lâu, không cứu được.”

Những lời này chẳng khác gì một tảng đá lớn rơi thẳng xuống đầu Lăng Nhã, khiến nàng choáng váng, cũng chẳng hiểu sức lực từ đâu, nàng vùng dậy khỏi giường, nhào tới muốn ôm lấy hài tử, có điều chân vừa chạm đất, toàn thân vô lực đã ngã nhoài, phía dưới toàn là máu tươi, trông rất đáng sợ, Lăng Nhã vẫn bất chấp đau đớn trên cơ thể, cố với về phía Qua Nhĩ Giai thị, giọng khàn đặc: “Hài tử, đưa hài tử cho ta.”

Ôn Như Ngôn vội vàng đỡ Lăng Nhã lên, sau một thoáng do dự, Qua Nhĩ Giai thị bế hài tử tới cho nàng, Lăng Nhã như vồ lấy, trong áo bông là một tiểu hài tử bé xíu xiu, mắt nhắm nghiền nằm yên bất động, trên đầu có vài sợi tóc con loe hoe, giống hệt như một con mèo nhỏ, vô cùng đáng yêu, ai thấy cũng muốn hôn ngay lập tức, nhưng tại sao mặt nó lại tái mét như thế, đã vậy còn không chịu khóc, chẳng phải hài tử nào vừa chào đời cũng sẽ khóc oe oe sao? Sao hài tử của nàng lại im bặt? Tại sao?

Lăng Nhã sợ hãi hỏi Thẩm đại phu, mặc kệ lời an ủi của Ôn Như Ngôn, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm đại phu chờ câu trả lời. Thẩm đại phu thấy vậy thì khó khăn mở miệng nói rất chậm: “Từ lúc còn trong bụng, hài tử của phúc tấn đã phát triển không được tốt, thai bảy tháng mà lại không khác gì sáu tháng, hẳn là từng bị động thai, phải nhờ thuốc thang mới giữ lại được. Nếu cứ vậy tới tháng thứ mười mới lâm bồn, thì sinh hạ bình an là điều có thể, nhưng nay chỉ bảy tháng, hài tử lại chậm lớn, lục phủ ngũ tạng chưa hoàn thiện, không thể tự thở được, nên vừa rời khỏi bụng mẹ đã tắt thở mà chết.” Ngừng lại một lát, Thẩm đại phu lại nói: “Phúc tấn cũng đừng thương tâm quá, người còn trẻ, chỉ cần điều dưỡng thật tốt, sau này nhất định sẽ có hài tử khác...”

“Ông nói bậy.” Lăng Nhã lạnh lùng cắt ngang lời của Thẩm đại phu: “Hài tử rõ ràng ta vẫn đang ôm trong lòng, nó chỉ đang ngủ mà thôi, không có chết.”

Lăng Nhã lắc đầu nguầy nguậy, xiết chặt thân hình mềm mại bé nhỏ kia vào trong ngực, hệt như một con nhím xù lông, không cho ai chạm vào. Nàng cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nhỏ xinh non mịn của hài tử, ánh mắt âu yếm mà điên dại, nàng lẩm bẩm: “Hài nhi, con ngủ đi, Ngạch nương ru con ngủ, đợi con thức dậy Ngạch nương sẽ cho con bú. Ngoan nha, ngủ thật say vào, vậy mới mau lớn được, đợi con lớn rồi, Ngạch nương sẽ dắt con đi thả diều bắt bướm.” 

“Muội muội...” Ôn Như Ngôn vừa lên tiếng đã bị Lăng Nhã đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng: “Suỵt, tỷ tỷ, hài nhi đang ngủ, tỷ đừng có lớn tiếng quá.”

Ôn Như Ngôn rớt nước mắt, xót xa nhìn Lăng Nhã, nàng biết, đứa bé này Lăng Nhã xem như sinh mạng, lúc nãy nếu không có nó, e là Lăng Nhã đã buông xuôi không muốn sống nữa, trăm đắng nghìn cay mới qua được ải này, lại sinh ra một tử thai, hiện tại, muốn Lăng Nhã tiếp nhận này sự thật, quả là một điều quá khó.

Nàng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nhã nhi, ta biết muội rất đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại được, muội còn như vậy chỉ ảnh hưởng tới sức khỏe thêm thôi...”

“Ta đã nói tỷ đừng làm ồn.” Giọng nói sắc bén như lưỡi dao vang lên từ cổ họng của Lăng Nhã, nàng ngẩng đầu, gương mặt vốn xinh đẹp như hoa, thời khắc này lại trông như ma quỷ, như sực nhớ điều gì, nàng vội cúi xuống vỗ về hài tử trong lòng, giọng mềm mại: “Hài nhi đừng sợ, Ngạch nương không cố ý lớn tiếng, con đừng sợ nha!”

“Nhã nhi, muội tỉnh lại đi, hài tử chết rồi, dù muội có lừa gạt bản thân thì hài tử cũng không sống lại được!” Nhìn thấy Lăng Nhã tự dối mình gạt người như vậy, trái tim của Ôn Như Ngôn đau như dao cắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, ướt cả ngực áo.

“Nó không có chết. Hài tử của muội chưa chết.” Lăng Nhã giận dữ hét to, nàng loạng choạng đứng lên, một tay vẫn bế hài tử, tay còn lại đẩy mạnh Ôn Như Ngôn, miệng không ngừng xua đuổi: “Tỷ đi đi. Ta không muốn nhìn thấy các người. Đi hết đi!”

Lời nàng vừa dứt, bên má liền nhận một cái tát thật mạnh, Qua Nhĩ Giai thị rưng rưng trừng mắt nhìn nàng: “Nó chết rồi! Vừa chào đời đã chết rồi! Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã, ngươi còn muốn gạt bản thân tới tận bao giờ?”

Lăng Nhã ngơ ngác nhìn Qua Nhĩ Giai thị, trong mắt dần xuất hiện nỗi đau tới thấu trời, nàng ngồi bệt xuống đất, ôm chặt hài tử không còn hơi thở vào trong lòng, khóc nức nở, hài tử... hài tử của nàng...

Cả người nàng run lên bần bật, còn Qua Nhĩ Giai thị thì lẳng lặng đứng nhìn, ngay cả Ôn Như Ngôn muốn bước tới an ủi nàng cũng bị Qua Nhĩ Giai thị ngăn lại, thời khắc này, Lăng Nhã cần phải giải tỏa, chỉ có trút bỏ hết toàn bộ đau trương và ấm ức trong lòng, thì nàng mới vượt qua được cửa ải đang bức nàng tới phát điên này.

Cứ như vậy, chẳng biết thời gian trôi qua đã bao nhiêu, tới tận lúc đã khóc không thành tiếng, Lăng Nhã bỗng ôm lấy hài tử, lảo đảo chạy ra ngoài, mọi người có muốn cũng không kéo lại được, mấy người Ôn Như Ngôn sợ nàng làm chuyện khờ dại, lật đật đuổi theo.

Tuyết rơi giữa đêm đen, mênh mông mù mịt, như một khúc bi ca tiếc thương cho sinh mệnh nhỏ nhoi, chưa kịp cất tiếng khóc chào đời, đã vội nói lời từ giã...

Cuộc sống, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc, gieo lại trong lòng người Ngạch nương mang nặng đẻ đau nỗi bi thương không lời nào tả xiết...

Hài tử, con thật là bất hạnh, cuộc sống quá ngắn ngủi; hài tử, con thật là may mắn, không cần phải ở lại thế gian này nếm chịu nỗi khổ ái hận tham sân...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.