Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 160: Sơ hở



Edit: Ớt Hiểm

“Nương tử sống ở chỗ này bấy lâu sao?” Lăng Nhã đã bị phế, không thể gọi là phúc tấn như trước nữa, nên Cẩu Nhi mới dùng từ ‘nương tử’ để gọi nàng, cũng rất tôn kính.

Lúc này Lý Vệ mới bừng tỉnh, cười khổ trả lời: “Để Cẩu Nhi ca chê cười rồi, thật ra lúc mới tới còn tệ hơn nữa kìa, đến chỗ đặt chân cũng không có, mấy năm nay vừa ở vừa sửa sang mới đỡ hơn đôi chút, gắng gượng thì cũng ở được.” Hắn vừa nói vừa đặt chậu nước xuống, đưa Cẩu Nhi vào hậu viện: “Chủ tử biết Cẩu Nhi ca tới nhất định sẽ rất vui, mấy năm nay người vẫn nhắc Cẩu Nhi ca suốt.”

Khi mấy gian phòng nhỏ xuất hiện trong mắt Cẩu Nhi, hắn không kìm được mà chép miệng lắc đầu, đường đường là một phúc tấn của vương phủ mà lại ở một nơi rách nát thế này, haizz, nhìn thấy mà xót.

Trong tiếng thở dài đầy thương cảm, Cẩu Nhi đã nhìn thấy gương mặt mộc mạc của Lăng Nhã, lòng hắn đầy kích động, vẫn quỳ xuống hành lễ như trước đây, chỉ khác cách xưng hô: “Nô tài thỉnh an nương tử, nương tử cát tường.”

Vành mắt Lăng Nhã đỏ lên, vội nâng hắn dậy: “Ta chỉ là một thứ dân, sao đảm đương nổi đại lễ này, mau, mau đứng lên đi.”

Cẩu Nhi mỉm cười: “Dù thân phận đã khác, nhưng nương tử vẫn là ân nhân cứu mạng muội muội của nô tài, nô tài hành lễ với nương tử là chuyện đương nhiên, xin nương tử đừng khách khí.”

Chào hỏi vài câu xong, Cẩu Nhi ngồi xuống: “Hôm nay nô tài phụng mệng Tứ gia tới đây, xem nương tử sống có tốt hay không, nếu có thiếu gì thì nô tài lập tức đem tới.” Nói tới đây, hắn lại thở dài: “Tưởng đâu nương tử đến biệt viện một lòng hướng Phật cùng lắm cũng chỉ bị hạn chế ra vào thôi, mọi thứ vẫn bình thường, không ngờ tới đây mới biết, cái gọi là ‘biệt viện’ này chẳng giống với tên của nó, bắt nương tử phải chịu thiệt thòi rồi.”

“Đã bị phế truất thì còn gì gọi là thiệt thòi nữa chứ.” Ngữ điệu của Lăng Nhã nhàn nhạt mỉa mai.

Cẩu Nhi biết nàng nói vậy là đang trách móc Dận Chân, nên liền nói: “Nương tử cũng đừng nghĩ nhiều quá, trong lòng Tứ gia vẫn luôn có nương tử, nếu không đã không đích thân bảo nô tài tới đây, nếu Tứ gia biết hàng ngày nương tử phải sống khổ sở thiếu thốn thế này, chắc sẽ rất khó chịu.” Đang nói chuyện thì Mặc Ngọc đưa trà tới, Cẩu Nhi vừa mở ra đã ngửi thấy mùi khó chịu, mùi trà này so với trà dùng trong Ung Quận vương phủ trước đây đúng là khác nhau một trời một vực, đừng nói người đã từng là chủ tử như Lăng Nhã, ngay cả nô tài như hắn cũng thấy khó mà nhấp vào miệng.

Lăng Nhã cúi đầu phủi phủi cổ tay áo bằng vải thô, giọng tự giễu: “Tứ gia hận vì nghĩ ta đẩy Đồng Giai thị xuống nước, làm gì có chuyện khó chịu vì ta, ngài ấy bảo ngươi tới đây đã là ân huệ lớn lắm rồi.”

“Nương tử đừng nói vậy, chuyện năm đó...” Ánh mắt Cẩu Nhi trong veo: “Người khác thì còn mập mờ, nhưng nô tài hiểu rõ, ngay cả một nô tỳ hèn mọn mà chủ tử còn cứu giúp thì sao có thể làm chuyện hại tới mạng người được chứ, trong đó chắc chắn có hiểu lầm.”

“Phiền ngươi đã tin ta.” Nói tới đây, Lăng Nhã hít thật sâu: “Nhưng vậy thì có ích gì đâu, người tin phải là Tứ gia thì mới được, ngài ấy vẫn luôn nghĩ ta rắp tâm đẩy Đồng Giai thị xuống nước còn gì.”

Cẩu Nhi không biết nói gì, nhưng vẫn khuyên: “Trong lòng Tứ gia ít nhiều gì cũng còn khúc mắc, nương tử kiên nhẫn đợi thêm một thời gian, mọi chuyện đều có thể xoay chuyển được.”

Nói chuyện thêm một lát thì Cẩu Nhi cáo từ rời đi, trước khi đi, Lý Vệ đã liệt kê những thứ cần thiết cho hắn, sau khi trở về, hắn sẽ chuẩn bị đầy đủ rồi cho người đưa tới; Lăng Nhã cũng gửi cuốn ‘Kim cang kinh’ do đích thân mình chép, nhờ hắn đưa về cho Dận Chân.

Đợi Cẩu Nhi rời khỏi rồi Mặc Ngọc mới tỏ thái độ khinh thường cố nén nãy giờ, hắt chén trà Cẩu Nhi chưa từng nhấp qua, căm giận nói: “Bây giờ Vương gia mới nhớ tới chủ tử, vậy trước đó thì sao, trước đó đặt chủ tử ở đâu.”

Lăng Nhã bình thản nhấp một ngụm trà khó uống như chén trà của Cẩu Nhi, chua xót trong đáy lòng buột ra thành lời: “Nếu không có Bát phúc tấn, Vương gia sẽ không nhớ tới ta. Chuyện tiến triển tốt như vầy, ta phải thật lòng cảm ơn Bát phúc tấn.”

Vốn dĩ nàng chỉ muốn lợi dụng Mi Nhi khiêu khích lòng tranh giành của Dận Chân, không ngờ lại còn có được gặt hái ngoài ý muốn. Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng chuyện này do một tay nàng khơi mào, sao lại không đoán được. Cách nói chuyện của Nạp Lan Mi Nhi chắc chắn khiến Dận Chân tổn thương cực độ, kích động tinh thần, nếu không thì hắn đã không nhớ tới mình.

“Chẳng hiểu sao Vương gia lại thích vị Nạp Lan Mi Nhi kia nữa, lại còn ngày đêm nhung nhớ. Đồng Giai thị cùng lắm chỉ hao hao giống nàng ta thôi mà Vương gia đã tin và sủng ái đến vậy rồi, thứ phúc tấn chưa đủ còn lập làm trắc phúc tấn, đúng là càng nghĩ càng nổi điên.” Vừa rồi Cẩu Nhi đã nói cho mọi người biết, Đồng Giai thị chính thức được lập làm trắc phúc tấn vào mấy tháng trước, tên đã được liệt vào tông sách, trở thành chủ tử thực thụ rồi.

Lăng Nhã không được khỏe, ho khan vài tiếng rồi cười lạnh: “Chẳng có gì phải tức giận cả, đó là bản lĩnh của nàng ta, có điều, leo lên càng cao thì lúc ngã xuống càng thê thảm, cứ từ từ mà xem.”

Rồi sẽ có một ngày, nàng quay trở lại, tự tay mình kết liễu kẻ thù đã hại chết nữ nhi của nàng! Đây là lời thề nàng đã lập vào hai năm trước, mấy trăm ngày đêm trôi qua, nàng chưa một khắc nào quên.

Trong Ung Quận vương phủ lúc này, Tam Phúc hớt hải chạy vào Hàm Nguyên cư, hành lễ với Na Lạp thị đang ru Hoằng Thời ngủ xong thì nói nhỏ: “Chủ tử, nô tài có chuyện quan trọng cần hồi bẩm.”

Ánh mắt Na Lạp thị khẽ động, gọi nhũ mẫu vào bế Hoằng Thời đi, rồi vịn tay Phỉ Thúy ngồi xuống, nâng nâng búi tóc bóng như tơ lụa, bình thản hỏi: “Chuyện gì? Nói đi!”

Tam Phúc đè thấp giọng: “Nô tài vừa nhận được tin, đêm qua có người ra khỏi biệt viện, leo lên một chiếc xe ngựa.”

Na Lạp thị giật mình kinh ngạc, hai mắt trừng to, miệng rít ra hai chữ: “Là ai?”

“Lúc đó cách quá xa mà trời lại tối, nên không nhìn rõ, có điều theo dõi chiếc xe ngựa đó thì thấy xe chạy tới Tông Nhân Phủ, sau khi nô tài mua chuộc một thủ vệ ở Tông Nhân Phủ thì biết được đêm qua có một nữ nhân tới thăm Thập Tam gia, còn để quên một tay nải, thật trùng hợp, nô tài từng thấy qua tay nải đó rồi.” Nói đoạn, hắn lấy từ trong người ra cái tay nải mà thủ vệ đã lén trộm được rồi đưa cho Na Lạp thị: “Ba năm trước, lúc Nữu Hỗ Lộc thị rời phủ tới biệt viện, nha đầu Mặc Ngọc cũng đi cùng, tay nải này giống hệt với tay nải mà nàng ta mang lúc đó.”

Na Lạp thị chỉ nhìn thoáng qua rồi ném cái tay nải lên bàn, ngực đập thình thịch, giọng lạnh lùng: “Vậy là... biệt viện phía Tây đã thành nơi được tự do ra vào rồi ư? Huynh đệ Mao thị làm ăn kiểu gì vậy hả?”

Phỉ Thúy vội xoa lưng cho nàng, còn Tam Phúc đứng gần đó giải thích: “Nô tài nghĩ, nếu huynh đệ Mao thị không ngấm ngầm đồng ý thì Mặc Ngọc tuyệt đối không thể ra khỏi biệt viện được, dù lúc ra lệnh cấm chỉ dành cho một mình Nữu Hỗ Lộc thị mà thôi.”

Ấn đường Na Lạp thị chau lại, kích động nói: “Nói vậy là huynh đệ Mao thị đã cấu kết với Nữu Hỗ Lộc thị từ lâu rồi, hèn chi ta đợi suốt hai năm vẫn chưa thấy chúng bào tin Nữu Hỗ Lộc thị phát điên.” Hộ giáp bọc vàng khắc hoa xẹt qua tấm khăn trải bàn, làm đứt vài sợi chỉ thêu: “Nữu Hỗ Lộc thị đúng là có bản lĩnh, rơi vào tình cảnh đó mà còn có thể mua chuộc lòng được người, khiến huynh đệ Mao thị trở mặt như trở bàn tay, chê cả vàng ròng bạc trắng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.