Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 34: Thị tẩm



Edit: Ớt Hiểm

Tối đến, Cẩu Nhi tới truyền lệnh của Dận Chân, bảo Lăng Nhã tắm gội thay y phục rồi đến Khắc Vân Khai Nguyệt quán thị tẩm.

Khi nghe được tin này, mấy người Mặc Ngọc lòng đầy vui mừng, cô nương chờ lâu như vậy cuối cùng cũng đã tới, với mỹ mạo và tài hoa của cô nương, bước được bước này thì sẽ một bước lên mây, không cần phải cực khổ như hiện tại, dè dặt khắp nơi.

“Nô… Nô tài đi… lấy nước.” Tiểu Lộ Tử nói được bấy nhiêu thì cầm thùng gỗ chạy đi, chẳng cần Tiểu Tràng Tử hỗ trợ, khỏe như hắn thừa sức hai tay xách hai thùng. Đợi Thủy Tú và Thủy Nguyệt chuẩn bị nước tắm xong, Lăng Nhã để cho Mặc Ngọc giúp mình cởi bỏ y phục, nhẹ nhàng bước vào trong thùng gỗ đầy cánh hoa hồng.

Hơi nước mang theo hương hoa hòa lẫn vào trong không khí, Mặc Ngọc múc nước ấm trong thùng chầm chậm từng gáo xối lên bả vai đang lộ ra khỏi mặt nước của Lăng Nhã, da thịt nàng trơn bóng, không có chút tì vết, giống như một viên ngọc Dương Chi thượng đẳng. Lăng Nhã vừa ngắm cánh hoa hồng vừa nghe Mặc Ngọc kể lại những chuyện mà nàng ta nghe ngóng được, rằng Tống thị bị mất một cái vòng tay rồi nghi ngờ là hạ nhân trộm mất, cuối cùng lại tìm được ở trong phòng của mình, khiến cả phủ cười nôn ruột; rằng Niên thị xử lý nô tỳ này hạ nhân kia; nói chung là dủ chuyện.

Tính tình Mặc Ngọc cởi mở nên quen biết rất nhiều hạ nhân trong phủ, khi bọn họ tụ lại với nhau thì đề tài được yêu thích nhất là thị phi của các chủ tử, thỉnh thoảng từ đó cũng nghe được vào tin hữu dụng.

“Diệp phúc tấn đang chê Lưu Vân các quá nhỏ, muốn chuyển tới một nơi rộng rãi hơn, nàng ta có nói việc này với Bối lặc gia vài lần. Nô tỳ nghe đâu Lưu Vân các lớn gấp đôi chỗ của chúng ta, vậy mà nàng ta còn chê không đủ, đúng là tham lam.” Mặc Ngọc vốn không có ấn tượng tốt với Diệp phúc tấn, vừa nhắc tới thì đã nhăn mặt bĩu môi.

Lăng Nhã dùng tay múc một vốc nước lên, rồi nhìn nó từ từ chảy qua kẽ tay, cầm không được, nắm không xong, giống như con người, cuộc đời có quá nhiều thứ không thể nào nắm giữ, hao tâm tổn khí muốn có cái gì, thì thường sẽ mất đi cái đó, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên, như vậy có vẻ tốt hơn.

“Nàng ta có thai, dĩ nhiên kiêu ngạo hơn so với bình thường, chuyển qua một viện khác rộng hơn cũng không phải chuyện gì lớn.” Ngón tay ướt át chỉ lên trán của Mặc Ngọc, Lăng Nhã khẽ cười: “Ngươi đó, đừng có nhăn nhó như bà lão nữa, coi chừng trên mặt có một đống nếp nhăn, để ta xem lúc đó còn ai dám lấy ngươi.”

Mặc Ngọc nghe vậy thì đỏ mặt, nũng nịu trách móc: “Cô nương đúng là biết trêu ghẹo nô tỳ, nhăn thì nhăn, cùng lắm thì nô tỳ cả đời không gả.”

Lăng Nhã cười cười, thổi vào mặt Mặc Ngọc một cái, nói: “Nói bậy nói bạ, ngươi chịu ta cũng không chịu, trước kỳ hạn ba năm ta nhất định thay ngươi tìm một nhà trong sạch.”

“Cô nương…” Lăng Nhã càng nói thì Mặc Ngọc càng ngượng ngùng, mặt đỏ như muốn xuất huyết: “Hôm nay là ngày vui, cô nương đừng chỉ nói tới chuyện của nô tỳ nữa.”

Nghe câu này của Mặc Ngọc, tưởng đâu Lăng Nhã sẽ rất vui mừng, nhưng không ngờ vẻ mặt nàng đanh lại, có chút mất mát nói: “Có gì vui chứ? Mỗi nữ nhân trong phủ đều có ngày này.” Nàng chẳng phải là nữ nhân duy nhất của Dận Chân, càng không phải là nữ nhân cuối cùng, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân bé nhỏ trong vô số các nữ nhân của hắn mà thôi.

“Cô nương người không mong được thành nữ nhân của Bối lặc gia sao?” Mặc Ngọc ngạc nhiên, theo nàng biết, phàm là nữ nhân trong phủ, ai ai cũng mong ngóng được Bối lặc gia sủng hạnh, còn cô nương của nàng, sao lại có phản ứng kỳ lại như vậy?

“Ta không biết nữa.” Lăng Nhã than thở, giọng rất nhỏ.

Dận Chân, đối với ta, ngươi rốt cuộc là cái gì?

Suy nghĩ rất lâu nàng cũng không thể trả lời chính câu hỏi của mình, chỉ đành miễn cưỡng lắc đầu, không muốn nghĩ nữa, tới đâu hay tới đó, nàng tin một ngày nào đó mình cũng sẽ tìm được đáp án mà thôi.

Nửa canh giờ sau, kiệu tới đón nàng, Lăng Nhã một thân y phục màu ánh trăng bước lên, tiến vào Khắc Vân Khai Nguyệt quán, vài hạ nhân trên đường gặp kiệu của nàng, đứng lại rối rít cúi đầu khoanh tay hành lễ.

Ngay lúc đó, tin tức Dận Chân triệu Lăng Nhã thị tẩm nhanh chóng truyền đi khắp phủ bối lặc, các viện nghe được tin này thì đồng loạt phản ứng như nhau.

“Nghe nói sau khi Niên phúc tấn biết chuyện thì thật sự nổi giận, ném vỡ vài thứ, bao gồm cả lọ hoa Hoa điểu Phỉ thúy lần trước người ban thưởng, nô tỳ hoài nghi có phải nàng ta đã biết chuyện người nói với Bối lặc gia rồi hay không?” Phỉ Thúy cúi đầu kín đáo bẩm báo với Na Lạp thị.

Vì Diệp thị và Lý thị đang mang thai nên dĩ nhiên là không thể thị tẩm, bên người Dận Chân thiếu đi hai người hầu hạ, vì vậy Na Lạp thị từng khuyên hắn nên chọn trong vài vị cách cách chưa từng được sủng hạnh, tất nhiên Lăng Nhã là lựa chọn đầu tiên.

Na Lạp thị im lặng nghe Phỉ Thúy báo tin, tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi hài đầu hổ, đây là đôi hài Hoằng Huy mang khi đầy tháng. Từ lúc Hoằng Huy mở mắt chào đời, đến khi hắn bi bô tập nói, đến tận lúc hắn bỏ nàng đi… nàng đều là người đầu tiên chứng kiến. Từng cảnh từng cảnh cứ hiện ra trước mắt nàng, như mới hôm qua.

“Biết được thì sao, Bối lặc gia yêu thích Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã là chuyện rõ như ban ngày, nếu không thì đã không gọi nàng ta tới thư phòng hầu hạ, sủng hạnh chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chẳng qua ta chỉ thuận nước đẩy thuyền.” Na Lạp thị không hề lo lắng như Phỉ Thúy, chỉ tập trung nhìn vào đôi hài đầu hổ: “Diệp phúc tấn thì sao, nghe nói xưa nay nàng ta và Nữu Hỗ Lộc thị không hợp nhau cho lắm?”

“Không có gì khác thường, vẫn uống thuốc dưỡng thai đều đặn như mọi ngày.” Phỉ Thúy bẩm báo đúng sự thật.

Na Lạp thị hơi ngạc nhiên nhướn mắt lên, trong ấn tượng của nàng, Diệp thị là một nữ nhân kiêu căng nóng vội, cộng thêm hiềm khích trước đây, khi nghe được tin này không thể nào điềm nhiên như không có gì xảy ra như vậy, chẳng lẽ sau khi mang thai thì thay đổi tính tình, thành người hiểu chuyện? Nếu vậy thì cũng xem như là chuyện tốt.

Nàng thật sự vui mừng gật đầu nói: “Tốt nhất là như vậy, hi vọng Lăng cách cách có thể mau chóng hoài thai, giúp Bối lặc gia khai chi tán diệp, kéo dài con nối dõi.”

Con nối dõi... Nói đến ba chữ từ này, Na Lạp thị bất giác nắm chặt đôi hài trong tay, giọng nói, nụ cười của Hoằng Huy lại xuất hiện trước mắt nàng, chân thật tới mức nàng tưởng chỉ cần đưa tay ra là chạm được…

“Cách cách, người chết không thể sống lại, người phải nghĩ thoáng một chút, đừng tiếp tục khóc nữa.” Phỉ Thúy nhạy cảm nhận ra tâm tình của Na Lạp thị, sợ nàng ta đau lòng lại khóc nên vội khuyên: “Hà thái y cũng đã nói rồi, nếu người còn khóc nữa thì sẽ tổn hại đến đôi mắt.” Phỉ Thúy là nha hoàn hồi môn của Na Lạp thị nên vẫn ngầm duy trì cách xưng hô “cách cách” như khi còn ở khuê phòng.

“Yên tâm đi, ta sẽ không khóc nữa, ta phải giữ lại đôi mắt này, về sau còn dùng.” Na Lạp thị trở về hiện thực, nhàn nhạt nói xong buông đôi hài xuống, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, ngón tay đeo hộ giáp vàng vuốt lên điêu khắc hoa Ngọc lan hoa trên song cửa: “Hơn nữa, cho dù không còn Hoằng Huy, nhưng ai trong phủ sinh hài tử, ta đều là đích ngạch nương danh chính ngôn thuận, nên không việc gì phải thương tâm.” Ánh nến sáng rực phản chiếu bóng dáng của nàng mờ ảo trong đêm.

Về phân Lăng Nhã, khi kiệu vừa hạ trước cổng Khắc Vân Khai Nguyệt quán thì đã có người đến hành lễ trọng: “Thỉnh an Lăng cách cách, Bối lặc gia mời người vào trong.”

Lăng Nhã biết người này, cùng với Cẩu Nhi, là người thân tín bên cạnh Dận Chân, tên là Chu Dung.

“Làm phiền ngươi.” Lăng Nhã gật đầu, theo sau Chu Dung đi vào trong, trong lòng có chút thấp thỏm không yên. Vừa vào phòng đã thấy một bóng lưng cao dài đứng đó, Chu Dung khom người nói: “Tứ gia, Lăng cách cách tới rồi.”

Dận Chân xoay người lại, vì đang ở trong phòng nên hắn chỉ mặc một chiếc áo dài màu thiên thanh, chân trần đứng trên nền gạch bóng láng như gương, so với vẻ nghiêm nghị thường ngày thì có chút hiền hòa.

“Được rồi, ngươi lui xuống đi.” Sau khi Chu Dung lui xuống, Dận Chân đến trước mặt Lăng Nhã vẫn luôn cúi đầu, nâng cằm ngọc trơn bóng của nàng lên, gương mặt xinh đẹp mỹ miều từ từ hiện tra trước mắt, ánh sáng từ các ngọn nến rọi vào càng tôn lên dung mạo vô song không một tì vết, cho dù là Dận Chân cũng không khỏi thất thần, hắn cảm thán: “Nàng thật đẹp.”

Lăng Nhã đáp trả bằng một nụ cười rất nhẹ, nàng nắm lấy bàn tay dày rộng đó: “Thiếp thân không mong nghiêng nước nghiêng thành, chỉ mong khuynh đảo một mình Tứ gia là đã đủ mãn nguyện rồi.”

Dận Chân nhíu mày hỏi: “Khuynh quốc khuynh thành ư? Dung mạo của Nhã Nhi dĩ nhiên là xứng với bốn chữ này, còn ta…” Hắn làm bộ dạng lảo đảo ngã về phía sau, nói một câu đùa giỡn hiếm có: “Ta cũng đã bị nàng làm khuynh đảo rồi đây.”

Nhã Nhi… Đây là lần đầu tiên Dận Chân gọi nàng thân thương như vậy, Lăng Nhã nghe thấy cũng không hề phản ứng, ngược lại còn cảm thấy hạnh phúc trong lòng, sự thấp thỏm cũng giảm đi rất nhiều.

Lăng Nhã che miệng cười: “Nếu khuynh đảo được Tứ gia thì tốt biết mấy, nhưng thiếp thân biết, đừng nói thiếp thân chỉ có chút ít nhan sắc, ngay cả Hằng Nga tiên tử thì Tứ gia ngài cũng chẳng để trong lòng.”

“Ý ngươi muốn nói gì?” Không biết có phải câu này gợi lên nỗi đau trong lòng hắn hay không mà thần sắc Dận Chân liền lạnh lại, giọng nói và cách xưng hô cũng hằn học hơn nhiều.

Lăng Nhã thở dài thật nhẹ, đôi tay vòng qua eo của Dận Chân, cảm nhận được hơi ấm chân thật trên người của hắn, lẳng lặng nói: “Thiếp thân muốn nói rằng, cho dù trong lòng Tứ gia có thiếp thân hay không thì thiếp thân vẫn đối với Tứ gia là duy nhất, thiếp thân sẽ hầu hạ bên cạnh Tứ gia cho đến khi tóc trắng xóa, cho đến khi làm bạn với đất vàng.”

Dận Chân, nếu ta thật lòng với ngươi, ngươi có đổi lại cho ta một đời vinh sủng hay không?

Dận Chân liếc nhìn dung nhan kiều mỹ như hoa như ngọc trước mặt thật lâu mà chẳng nói câu nào, hình như trong lòng hơi động, khi Lăng Nhã nghĩ rằng Dận Chân sẽ tiếp tục lặng im, thì giọng nói nặng nề của hắn vang lên bên tai nàng: “Tuy nàng không phải là người ta yêu tha thiếu, nhưng chân tình của nàng ta sẽ ghi khắc trong lòng.”

Tóc trắng xóa ư? Nhã Nhi, ta thật lòng hi vọng nàng sẽ ở cạnh ta đến tận lúc đó, nên đừng bao giờ phản bội ta, đừng như Mi nhi; nếu có ngày đó, ta sẽ tự tay giết nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.