Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 39: Nhân nhượng



Edit: Ớt Hiểm

Ban đêm, kiệu đúng hạn chờ ở ngoài Tịnh Tư cư, đợi Lăng Nhã rửa mặt chải đầu xong thì đón đến Khắc Vân Khai Nguyệt quán. Lăng Nhã vừa bước vào đã thấy Dận Chân ngồi đọc sách trên ghế, trên bàn trước mặt hắn là một đĩa dưa mật ướp lạnh đã được cắt sẵn.

Thấy Lăng Nhã tiến vào, Dận Chân mỉm cười bỏ sách xuống, vẫy tay nói: “Mau tới đây nếm thử, đây là dưa mật Tây Vực vừa tiến cống, giòn ngọt ngon miệng, ta cố tình để lại cho nàng một trái.”

Dưa mật này trong phủ tổng cộng chỉ có mấy trái, chỉ đủ thưởng cho vài vị phúc tấn và Diệp thị, ngay cả thứ phúc tấn còn không có, vậy mà Dận Chân cố tình để giành cho nàng, nghĩ vậy trong lòng nàng thấy vô cùng ấm áp, nhận cây tăm bạc từ tay Dận Chân, nàng lấy một miếng cho vào miệng, nước mát tan ra bốn phía, hương vị còn thơm ngọt hơn dưa của Lý thị đưa đến tới mấy phần.

“Có ngọt không?” Dận Chân hỏi, trong mắt như đang chờ đợi.

Lăng Nhã nuốt miếng dưa trong miệng, nhẹ nhàng trả lời: “Rất ngọt, ngọt hơn bất kỳ loại trái cây nào thiếp thân đã từng ăn.”

“Nàng thích là tốt rồi, ăn nhiều một chút, tiếc là dưa này cắt ra rồi thì không để lâu được, nếu không có thể giữ lại nửa trái này, ngày mai ăn tiếp.” Dận Chân kéo Lăng Nhã ngồi lên đùi hắn, giọng nói có chút tiếc nuối.

“Trong lòng Tứ gia có thiếp thân, đối với thiếp thân mà nói thì không có gì quan trọng hơn.” Bàn tay trắng trẻo vòng qua ôm cổ của hắn, nàng khẽ cười: “Thiếp thân đã xác định là cả đời này làm bạn bên cạnh Tứ gia, cho nên không cần phải tranh sáng giành chiều, đúng không?”

“Nàng đang muốn nói gì đây?” Dận Chân vén tóc mai cho nàng, lạnh lẽo từ từ xuất hiện trong đáy mắt. 

Trong lòng Lăng Nhã khẽ run, từ trên đùi hắn đứng lên, nhẹ nhàng hạ người xuống, nói: “Thiếp thân vốn hèn mọn, có thể được Tứ gia thương yêu đã không biết là phúc khí tu luyện từ mấy đời rồi, thật không dám nhận hậu đãi ngày càng nhiều của Tứ gia.”

Dận Chân là dạng người gì, sao không nhận ra được ý tứ trong lời nói của nàng, chân mày nhướn lên, ánh mắt sắc bén: “Cái nàng gọi là hậu đãi, chính là chuyện ta giữ nàng ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán qua đêm ư?” Thấy Lăng Nhã im lặng không đáp, hắn càng khẳng định là mình đoán đúng: “Nói cho ta biết, là ai đã làm khó nàng?”

Lăng Nhã khẽ lắc đầu: “Dạ không có, do tự thiếp thân không muốn lặp đi lặp lại chuyện đó nhiều lần, như vậy sẽ phá vỡ quy củ trong phủ, huống chi nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, người ngoài không hiểu rõ sự tình sẽ nói Tứ gia sủng hạnh thiếp thất qua mức, không tuân quy củ, từ đó sinh ra thành kiến với Tứ gia.”

“Vậy thì ta nên cảm ơn nàng đã lo cho danh dự của ra rồi?” Giọng nói của Dận Chân có chút mỉa mai và chán ghét.

Hóa ra, nàng cũng chỉ là như thế… Bo bo giữ mình, ôi, ai cũng vậy, chỉ do hắn mong đợi quá nhiều, thế gian này chỉ có một Mi nhi, dễ gì có người thứ hai.

Hắn cũng chẳng có phúc khí của Dận Tự, có thể được Mi nhi toàn tâm toàn ý yêu thương mà không màng bất cứ thứ gì…

Mỗi nữ nhân quyến luyến bên người hắn, đều nghĩ tới bản thân mình đầu tiên, thậm chí là nghĩ cho gia tộc phía sau, Lăng Nhã là người duy nhất hắn nghĩ sẽ không như vậy…

Trong lời nói của Dận Chân có chút mất mát, khiến trái tim Lăng Nhã run rẩy, nàng phát hiện ra mình vừa phạm vào một sai lầm ngu xuẩn.

Nàng vẫn luôn suy đoán nắm bắt ý tứ của Dận Chân, nhưng lại quên đi điều quan trọng nhất: Dận Chân là A ca, một người từ nhỏ lớn lên trong sự lừa dối tranh giành giữa các A ca, có thủ đoạn mưu kế nào mà hắn chưa từng thấy, chỉ sợ là hắn đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của nàng. Với một Dận Chân khắc nghiệt đa nghi, một khuyết điểm nhỏ như hạt cát cũng không thể chấp nhận, dĩ nhiên sẽ nhận ra nàng đang nói dối làm bộ.

Lúc nàng đang căng thẳng suy nghĩ xem phải làm cách nào để bù đắp sai lầm này, Dận Chân đã đứng dậy, hững hờ bước đến bên cạh Lăng Nhã, giọng nói nhạt nhẽo như đám mây ở chân trời, thay đổi thất thường: “Đứng lên đi, cứ theo ý của nàng.”

Dận Chân đợi rất lâu cũng không thấy Lăng Nhã đứng lên, nhìn xuống thì thấy nàng vẫn cúi đầu, nước mắt trong suốt không ngừng nhỏ giọt trôi tuột trên mu bàn tay.

Mỹ nhân rơi lệ thường thường có thể đánh động nhân tâm, dù Dận Chân tính tình lạnh nhạt, lại còn đang khó chịu vì lời nói vừa rồi của nàng, nhưng hắn cũng không tránh được có chút động lòng, hắn nâng khuôn mặt đầy nước mắt của nàng lên, giọng điệu hơi dịu lại: “Đang yên đang lành sao lại khóc, chẳng phải ta đã đồng ý làm theo ý nàng rồi sao?”

“Chính vì vậy nên thiếp thân mới khóc.” Nàng ngước lên nhìn Dận Chân, nước mắt rơi trên gương mặt mỹ miều tạo nên một vẻ đẹp xiêu lòng: “Tứ gia tin tưởng thiếp thân như vậy, mà thiếp thân lại phụ Tứ gia, thiếp thân thật sự đáng chết.”

Câu trả lời này khiến Dận Chân ngạc nhiên, vội thốt lên: “Nàng phụ ta cái gì?”

Lăng Nhã cười buồn bã, cầm lấy bàn tay rắn chắc của hắn, rưng rưng nói: “Chuyện thiếp thân không muốn ở lại Khắc Vân Khai Nguyệt quán qua đêm, thật ra là có nguyên nhân trong đó, nhưng quan trọng nhất vẫn là lo sợ, thiếp thân lo sợ thịnh sủng sẽ khiến nhiều người ghen ghét. Vì tập trung sủng ái cũng chính là tập trung oán hận, đúng là có người làm khó thiếp thân như lời Tứ gia hỏi, nếu thiếp thân cứ tiếp tục không biết tiến lùi, Tứ gia cảm thấy trong phủ này có còn chỗ nào cho thiếp thân dung thân không?”

“Có ta ở đây, không ai có thể động tới nàng.” Bên ngoài không biết nổi gió lên tự lúc nào, lá cây lay động xào xạc, khiến cho giọng nói như chém đinh chặt sắt của hắn có chút mơ hồ.

Lăng Nhã tự cười trong lòng, tóc dài như lụa uyển chuyển trong ánh nến mông muội: “Tứ gia có thể bảo vệ thiếp thân nhất thời nhưng không thể bảo vệ thiếp thân được cả đời, huống chi trong phủ bình yên thì Tứ gia mới có thể an tâm lo việc triều đình, giúp Hoàng thượng phân ưu, thay thiên hạ bá tánh mưu cầu phúc lợi.”

Lấy lui làm tiến, lấy thành thật đãi tướng quân. Một lần đánh cuộc xem Dận Chân có chịu tin nàng hay không.

Gió, không biết từ đâu đến, thổi mành trướng nhẹ như không bay lên không trung rồi lại vô thanh rơi về chỗ cũ, phất qua khoảng lặng giữa hai người.

Rất lâu, lòng bàn tay mồn một từng đường chỉ tay áp sát vào mặt Lăng Nhã, giọng nói ấm áo bao trùm xuống người khiến Lăng Nhã vô cùng an tâm: “Sau này không được giấu ta bất cứ chuyện gì.”

“Không bao giờ có nữa.” Nụ cười không lộ trên môi, nàng biết, hắn đã tha thứ cho nàng.

Đêm này Dận Chân không giữ Lăng Nhã ở lại qua đêm, chưa tới canh ba đã sai Chu Dung đưa nàng về Tịnh Tư cư.

Những ngày sau đó, số lần Dận Chân triệu hạnh Lăng Nhã dần ít đi, lâu hơn nữa thì bảy tám ngày mới có một lần, qua đêm thì lại càng không, khiến cho các vị nữ nhân lúc đầu ghen ghét Lăng Nhã cảm thấy mừng thầm, họ cho rằng trước đây Dận Chân sủng hạnh nàng cũng chẳng qua là vì yêu thích sự mới mẻ mà thôi, cũng không phải là thật lòng, sự mới mẻ nào theo thời gian rồi cũng sẽ thành cũ.

Bốn mùa xoay vòng, hạ đi thu đến, chớp mắt mà đã tháng tám, là mùa hoa quế tỏa hương. Hoa sen trong Kiêm Gia trì đã tàn, có vẻ như Dận Chân không muốn nhìn cảnh hoa tàn nên từ lúc vào thu thì không tới Kiêm Gia trì nữa, chỉ lệnh cho Cao Phúc tới đó dọn dẹp cho sạch sẽ, đợi tới năm sau.

Cao Phúc theo lời Dận Chân nhổ bỏ hết sen tàn, cọ rửa hồ cho sạch bùn đất, còn gọi người tới đào củ sen ẩn sâu trong lớp bùn lên, sau khi nước trong hồ đã trong veo thì thả xuống mấy trăm con cá chép sắc màu rực rỡ, đứng trên bờ nhìn xuống, chiêm ngưỡng đàn cá chép bơi lội, thấy thức ăn còn tranh nhau giành lấy, cảm nhận được sức sống dạt dào, phá tan cảnh tàn úa trước đây.

Củ sen đào xong thì được rửa sạch rồi chia ra đưa tới cho các viện, Tịnh Tư cư cũng có một phần, lại còn là mấy củ to nhất và trắng nhất. Ai cũng cho rằng Dận Chân không còn yêu thích Lăng Nhã như trước, chỉ có Cao Phúc và vài tâm phúc của hắn mới biết, Dận Chân thường xử lý chính sự thật nhanh để một mình mình đi tới Tịnh Tư cư, đến tận lúc trời gần sáng mới rời đi.

Đây là vì bảo vệ Lăng Nhã, lại càng là nhân nhượng nàng, một nữ nhân lấy được sự nhân nhượng của một A ca, lại là A ca có tính tình khắc nghiệt cao ngạo như Dận Chân, so với cái tôn vinh bề ngoài còn khó hơn gấp trăm ngàn lần.

Nữ nhân có thể được Dận Chân đối đãi như thế, Cao Phúc dù ăn gan hùm tim báo cũng không dám khinh khi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.