Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 43: Đức phi



Edit: Ớt Hiểm

Thời gian trôi đi, mặt trời từ từ hiện ra ở chân trời, rải xuống những tia nắng đầu tiên trong ngày, cánh cửa dày nặng của Tử Cấm Thành cũng khoan thai mở ra đón nhận ánh nắng đầu thu ấm áp.

Xe ngựa của phủ Tứ Bối lặc đi rất nhanh, cuối cùng cũng ổn định dừng trước Thần Võ môn, Lăng Nhã vịn tay Mặc Ngọc bước xuống xe, nhìn thấy Tử Cấm Thành gần trong gang tấc, trong lòng vô cùng xúc động. Nàng từng cho rằng tòa thành Hoàng cung nguy nga tráng lệ này sẽ là nơi cuối cùng của cuộc đời nàng, nhưng vận mệnh trớ trêu, biến những cố gắng và hi sinh của Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã nàng thành một trò cười. 

Thị vệ phụ trách canh giữ Thần Võ môn tra xét kỹ càng thân phận của Na Lạp thị xong thì thu đao lại, lùi về phía sau, vì đây là đoàn xe vào cung yết kiến Đức phi nên còn có thêm mấy chiếc xe ngựa nữa chở lễ vật mừng thọ chậm rãi theo phía sau.

Đức phi thích yên tĩnh nên khi được tấn phong Đức tần đã chọn Trường Xuân cung thuộc Tây lục cung để ở, đây là một nơi tương đối tĩnh lặng. Từ Thần Võ môn đến đó cũng khá xa, đã vậy vì Lý thị đang mang thai nên vừa đi vừa nghỉ, cũng tới nửa canh giờ mới tới được ngoài Trường Xuân cung.

Từ xa đã thấy Dận Chân một thân triều phục phẩm xanh thêu tứ long đứng đợi, kế bên hắn còn có Thập Tam A ca Dận Tường, Dận Tường nhìn thấy người đi cuối cùng là Lăng Nhã thì hơi giật mình, ánh mắt liếc nhanh qua vẻ mặt rất bình tĩnh của Dận Chân. Dận Tường còn nhớ mồn một đây là nữ nhân hầu hạ trong thư phòng lần trước, là cách cách của Tứ ca, không ngờ nàng ta cũng tới đây, xem ra Tứ A ca thật sự yêu thích nàng.

Na Lạp thị dẫn mọi người tiến lên hành lễ xong thì quay qua Dận Tường cười: “Thập Tam đệ cũng tới mừng thọ Đức phi nương nương ư?”

“Dận Tường gặp qua Tứ tẩu.” Dận Tường rất có hảo cảm với vị Tứ tẩu hiền lành nhân hậu này, vừa chắp tay chào vừa nói: “Ngạch nương của Dận Tường mất sớm, là Đức phi nương nương không ngại chăm sóc chiếu cố tới đệ, hôm nay là sinh thần của nương nương, sao đệ có thể không tới chứ, chưa kể đệ còn chuẩn bị một phần đại lễ để dâng lên Đức phi nương nương nữa kìa.”

Ngạch nương ruột của Dận Tường là Kính Mẫn Hoàng Quý Phi Chương Giai thị, sinh hạ Dận Tường không bao lâu thì bị bệnh mà qua đời, từ đó Dận Tường được đích thân Đức phi Na Lạp thị nuôi nấng đến tận lúc xuất cung lập phủ, cũng vì vậy mà tình cảm của hắn và Dận Chân cực tốt.

Dận Chân vỗ vai của Dận Tường, nói: “Ngạch nương biết đệ luôn nhớ tới mình thì chắc sẽ rất vui. Thôi được rồi, chúng ta cùng đi vào đi, đừng để ngạch nương đợi lâu.”

“Bối lặc gia.” Niên thị ngọt ngào gọi một tiếng rồi tiến lên kéo cánh tay Dận Chân lay lay, gương mặt trang điểm tinh xảo lướt qua Lăng Nhã đang im lặng, dịu dàng nói: “Xưa nay chỉ có đích trắc phúc tấn mới được ra vào cấm cung, sao lần này Lăng cách cách cũng được theo chúng ta tới mừng thọ Đức phi nương nương?”

Dận Chân nhìn nàng rồi lơ đãng tả lời: “Sao, Tố Ngôn có ý kiến gì sao?”

Niên thị thầm rùng mình, nàng là một người thông minh, nếu không thì Dận Chân cũng chẳng giao quyền quản lý việc trong phủ cho nàng. Điệu bộ này của Dận Chân hình như có chút bực mình, nhớ tới Dận Chân là người hỉ nộ không lộ ra ngoài, Niên thị vội tươi cười: “Thiếp thân có thể có ý kiến gì chứ, chỉ tự thấy điều này không hợp cung quy thôi.”

Dận Chân sờ nhẹ sợi châu lạc rực rỡ lấp lánh rũ bên gò má của nàng, cười nhạt: “Nếu Tố Ngôn nói là không hợp cung quy, thì cứ xem nàng ta là tỳ nữ đi, việc này không có vấn đề gì chứ?”

Dận Chân nói vậy chứng tỏ việc này đã định, mà một khi Dận Chân đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi, nhiều lời chỉ khiến hắn tức giận thêm mà thôi. Niên thị giấu bất mãn vào lòng, nhún người cười tỏ vẻ đồng ý rồi theo sau Dận Chân đi về hướng Trường Xuân cung.

Từ đầu tới cuối Na Lạp thị không nói bất cứ lời nào, ngay cả thần sắc cũng không hề thay đổi, giống như nàng đã sớm biết kết cục sẽ là như vậy.

Về phần Lý thị, chẳng biết đang nghĩ gì mà lén nhìn Lăng Nhã, tình cờ trong lúc nhìn qua, nàng bắp gặp ánh mắt Dận Chân nhìn nàng, mềm mại ấm áp như một làn gió xuân. Lý thị ngạc nhiên chỉ chốc lát rồi mỉm cười, cúi đầu vuốt ve bụng nhỏ, rốt cuộc nghi ngờ của nàng cũng đã có đáp án, Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhã chưa từng thất sủng một ngày nào.

Tuy Trường Xuân cung ở nơi vắng vẻ, nhưng Đức phi là một trong tứ phi đứng đầu lục cung, lại còn cùng với Nghi phi chưởng quản hậu cung, nắm quyền sinh sát; cho nên sinh thần của nàng dĩ nhiên không tới nỗi quạnh quẽ, thỉnh thoảng cũng có cung tần tới chúc, nhưng đa phần đều bị thoái thác quay về.

Thái giám canh cửa là Tiểu Hạ Tử, là người đã theo Đức phi nhiều năm, nhìn thấy mấy người Dận Chân từ xa thì vội đón rồi khom người hành lễ: “Nô tài thỉnh an Tứ gia, thỉnh an Thập Tam A ca, thỉnh an Tứ phúc tấn, Niên phúc tấn và Lý phúc tấn.” Hắn không biết Lăng Nhã là ai, thấy Lăng Nhã trang điểm mộc mạc nên nghĩ nàng chỉ là thị nữ được yêu thích của vị phúc tấn nào đó mà thôi.

“Ừ, Thập Tứ đệ tới chưa?” Dận Chân phủi góc áo bào, hỏi. Hắn và Thập Tứ A ca Dận Trinh là huynh đệ ruột thịt, đều do Đức phi sinh ra.

“Hồi bẩm Tứ A ca, Thập Tứ A ca vẫn chưa tới.” Tiểu Hạ Tử cười xòa trả lời, vừt dứt lời thì sau ót bị gõ một phát, là Dận Tường, Dận Tường cười nói: “Sao không ở bên trong hầu hạ mà lại ra ngoài gác cửa? Hay là muốn kiếm chút bạc thưởng phải không?”

Dận Tường lớn lên trong cung của Đức phi, rất thân thiết với Tiểu Hạ Tử, vả lại hắn là người hảo sảng không câu nệ lễ tiết, đối đãi hòa đồng với hạ nhân, so với gương mặt ít khi nói cười của Dận Chân thì khác một trời một vực.

Tiểu Hạ Tử xoa xoa cái ót, cười: “Sao Thập Tam gia lại nói vậy, nô tài đâu phải hạng người đó. Tại ngài không biết thôi, từ hôm qua nơi này đã bắt đầu không còn thanh tĩnh, khắp nơi trong cung đều tới đây chúc thọ, chủ tử nương nương không thích ồn ào nên sai nô tài ra đây canh giữ, ai không thân thiết thì từ chối không gặp.” Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nhưng dĩ nhiên nếu ngài tiện tay thưởng một ít thì càng tốt.”

“Tên cẩu nô tài này…” Dận Tường cười mắng một câu, lấy một nén bạc từ trong túi thêu hoa bằng kim tuyến ném cho Tiểu Hạ Tử, Cẩu Nhi ở bên cạnh cũng nhận ý của Dận Chân, lấy thêm một nén bạc nữa đưa cho hắn, Tiểu Hạ Tử vui đến mức cười như nở hoa, không ngừng tạ ơn rồi đưa bọn họ vào trong.

Dận Chân và Dận Tường đều lớn lên ở đây, dù sau này có xuất cung lập phủ thì cũng thường xuyên đến thỉnh an, nên không cần phải thông báo mà tự nhiên đi vào.

Vào tới chính điện, Dận Chân phủi tay áo, dẫn đầu mọi người quỳ xuống hướng về nữ nhân ngồi chỉnh tề giữa điện: “Nhi thần thỉnh an ngạch nương, ngạch nương vạn phúc.”

Lúc này, Đức phi đang uống trà, thấy bọn họ thì không kìm được vui mừng, đặt chén trà xuống, nói: “Đều là người trong nhà, không cần đa lễ, mau đứng lên, hai con cùng nhau tới đây sao?”

Đức phi nhỏ hơn Khang Hi bảy tuổi, giờ đã bốn mươi sáu mùa xuân, nhưng do bảo dưỡng tốt lại sống trong nhung lụa, nên thoạt nhìn chỉ khoảng hơn ba mươi, lại còn đoan trang cao quý, thần thái uy nghiêm. Có ai biết được rằng ba mươi năm trước, Đức phi một thân hèn mọn, chỉ là một cung nữ phụ trách bưng trà đưa nước.

“Vừa rồi con ở bên ngoài gặp được Tứ ca, mới cùng Tứ ca đến chúc thọ nương nương, nương nương có trách con không?” Dận Tường nửa thật nửa đùa nói.

Đức phi cười dỗi: “Con có thể nhớ tới sinh thần của ta, ta vui còn không hết, hơi sức đâu mà quan tâm đến việc tới đây như thế nào, mau ngồi xuống hết đi.” Trong khi mọi người đang nói chuyện thì đã có cung nữ nhanh nhẹn bưng trà đến dâng lên, tất cả tạ ơn rồi phân ra ngồi xuống vị trí của mình, hai dãy ghế dựa trái phải, mỗi bên bốn cái, Dận Chân ngồi bên trái còn Dận Tường ngồi bên phải, Na Lạp thị dĩ nhiên là ngồi bên phía Dận Chân, tiếp theo là Niên thị, Lý thị, đến Lăng Nhã thì không còn ghế. Tuy bên phía Dận Tường còn dư ghế, nhưng không thể qua đó ngồi được, Đức phi cũng chứ từng để ý tới nàng, Lăng Nhã quyết định khoanh tay đứng bên cạnh Lý thị.

“Nương nương có ơn dưỡng dục với Dận Tường, sinh thần của nương nương sao Dận Tường có thể không đến được chứ.” Dận Tường cười thưa.

Đức phi cảm động nói: “Đã nhiều năm như vậy mà con vẫn chưa quên, bổn cung còn nhớ rõ lúc con còn nhỏ, ngay cả đi đường cũng không chịu đi; mà khi ấy bổn cung vừa mới sinh hạ Thập Tứ, bận như con thoi. Nên người chiếu cố con nhất là lão Tứ mới phải.”

Thần sắc của Dận Chân trong nháy mắt lạnh băng, giống như chẳng có việc gì, nói: “Bất luận ra sao, được ngạch nương thương xót, thu nhận nuôi dưỡng bên cạnh mình đều là nhờ phúc khí của Thập Tam đệ, bây giờ đệ ấy hiếu kính với ngạch nương cũng là đều nên làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.