“Nàng thật sự khiến ta thất vọng!” Dận Chân nhìn thẳng vào Lăng Nhã, ánh mắt chất chứa sự đau đớn, hiện tại tất cả những chứng cứ đều dồn về phía nàng, chứ không phải do hắn không tin nàng.
“Thiếp thân không làm chuyện này.” Lăng Nhã bất lực lắc đầu, nàng thừa biết Dận Chân là người đa nghi, trong tình huống này tất nhiên sẽ nghi ngờ nàng, nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra câu đó, tim nàng vẫn đau như cắt, nước mắt không còn kìm được, rơi ra hòa lẫn vào trong bóng đêm mờ mịt.
Nàng khóc vì Dận Chân, nhưng lại khiến Dung Viễn đau đến xé lòng, hắn và Lăng Nhã là thanh mai trúc mã, hắn biết rõ tính tình của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không làm những chuyện ác độc như vậy, rõ ràng là đang bị người khác hãm hại, hóa ra một năm qua, nàng ở trong phủ bối lặc này cũng chẳng dễ dàng gì.
Nghĩ vậy, hai tay hắn nắm chặt trong tay áo, chỉ còn cách đó mới giúp hắn không để lộ tâm trạng lúc này của mình.
Niên thị phủi phủi cổ tay áo thêu bách hoa, mặt lộ rõ sự đắc ý: “Chứng cứ phạm tội đã vô cùng xác thực, Lăng phúc tấn ngươi có biện hộ nữa cũng vô dụng mà thôi. Mưu hại con cháu Hoàng gia là tội lớn, phải giao cho Tông Nhân phủ xử theo luật lệ.”
“Mong Bối lặc gia nghĩ lại!” Na Lạp thị lật đật nói: “Chuyện xảy ra hôm nay có rất nhiều điểm đáng ngờ, huống chi bắt trộm phải có tang vật, độc hoa hồng vẫn chưa tìm ra, hơn nữa cũng chẳng có chứng cứ nào chứng minh Nữu Hỗ Lộc thị trực tiếp hạ độc vào trà, tất cả cần phải được tra xét kỹ càng thêm một lần nữa, để tránh vu oan cho người tốt.”
“Đích phúc tấn nói rất đúng, trước mắt nên điều tra thật kỹ càng rồi hẵng nói.” Lý thị cũng phụ họa thêm vào. Tông Nhân phủ là đâu chứ? Đây được xem là nơi quản lý các vấn đề liên quan tới Hoàng tộc, nếu lúc này Lăng Nhã bị định tội, vào Tông Nhân phủ rồi, dù không chết cũng đừng mong lành lặn mà ra ngoài.
“Nếu không có gì thẹn với lòng thì sao nàng ta phải bịa ra chuyện ma quỷ để gạt mọi người làm gì, rõ ràng là có mờ ám, cả chuyện làm rơi cây trâm kia cũng là nói dối. Còn về hoa hồng...” Niên thị cười mỉa mai rồi hé đôi môi mọng phun ra những từ lạnh lẽo: “Đã đạt được mục đích rồi thì còn giữ lại trong người làm gì cho người ta phát hiện.” Nàng không thích Lăng Nhã đã lâu, chuyện Nhung Cầu trước đây vẫn còn nghẹn trong cổ họng của nàng, đã vậy thái độ của Dận Chân đối với Lăng Nhã luôn mập mờ khó hiểu, hiện tại đây là cơ hội hiếm có, tất nhiên nàng sẽ nắm chặt không buông.
Nãy giờ Dận Chân vẫn chưa hề mở miệng, biểu cảm trên gương mặt luôn lạnh lùng trở nên vô cùng phức tạp, nếu đổi lại là một nữ nhân khác, chắc là hắn đã sớm đưa tới Tông Nhân phủ rồi. Nhưng đây là Lăng Nhã, là người duy nhất hắn tin tưởng trong các vị phúc tấn cách cách, nếu những gì Lăng Nhã nói là thật, vậy chẳng phải là hắn không cho nàng lối thoát sao? Chưa bao giờ hắn nghĩ, có một ngày hắn sẽ vì một người không phải là Mi nhi mà đắn đo lưỡng lự như vậy, hoàn toàn không giống với bản tính của mình.
“Đúng là muội muội vẫn còn ở đây.” Trong lúc Dận Chân còn đang do dự thì bỗng một giọng nói vang lên, nhìn lại thì thấy Ôn Như Ngôn mặc một bộ y phục màu xanh lá sen đính ngọc trai trắng đang từ xa đi tới, ban đầu nàng rất niềm nở, lúc thấy Dận Chân và toàn bộ mọi người đều nhìn về phía mình, thì hơi ngạc nhiên rồi nhanh chân bước tới chào hỏi.
“Nãy giờ nàng đi đâu?” Dận Chân nhíu mày hỏi, lúc nãy vì Diệp Tú xảy ra chuyện nên ai cũng rối ren, hắn cũng chẳng quan tâm Ôn Như Ngôn có mặt hay không.
Thấy thần sắc hắn không tốt, Ôn Như Ngôn cẩn thận trả lời: “Lúc nãy trong lúc xem diễn thiếp thân không cẩn thận đã làm đổ rượu lên áo, vì sợ thất lễ nên thiếp thân liền về phòng thay y phục, trên đường quay lại đi ngang phòng bếp thì nhặt được một cây trâm, thiếp thân nhận ra đó là vật Bối lặc gia ban tặng xuống, nên cố tình tới đây trả lại cho muội muội.” Nàng vừa nói vừa lấy trong tay áo ra một cây trâm vàng được khảm bảy loại bảo thạch, đúng là cây Thất Bảo Linh Lung.
Nhìn thấy cây trâm, không ai ngạc nhiên hơn Lăng Nhã, nàng đã tự tay ném nó đi, vì nàng dự tính nếu lỡ bị hỏi tới thì sẽ lấy lí do đi tìm cây trâm, nhưng việc Qua Nhĩ Giai thị cắn nàng một cái đã vượt xa tính toán của nàng, vì vậy chiêu này cũng trở nên vô dụng.
Lăng Nhã không ngờ vậy mà cũng may mắn để Ôn Như Ngôn nhặt được, nàng ta đưa cây trâm ra vào lúc này, tuy vẫn không thể rửa sạch tội của mình, nhưng ít ra cũng chứng minh những gì gì mình vừa nói lúc nãy không phải là hồ ngôn loạn ngữ.
Nàng ta muốn giúp mình sao? Thời gian qua mình cố tình lạnh nhạt xa cách với nàng ta, lâu rồi không qua lại, hai người chẳng khác gì người xa lạ, trăm ngàn lần không ngờ được vào lúc này nàng ta lại đứng ra giúp mình, chẳng lẽ nàng ta không trách mình sao? Nội tâm của Lăng Nhã chuyển biến vô cùng phức tạp.
Niên thị không tin Ôn Như Ngôn, đang định hỏi thì bỗng nghe Dung Viễn vẫn im lặng nãy giờ nói: “Thật ra nếu Bối lặc gia muốn biết ai là người bỏ hoa hồng vào trong trà cũng không phải là việc khó.”
Câu này khiến mọi người như bừng tỉnh, nhất là Dận Chân, hắn vội vàng hỏi xem đó là cách gì, Dung Viễn chắp tay nói: “Thật ra ai đã từng chạm vào hoa hồng thì sẽ bị dính màu đỏ rất nhạt trên da, mắt thường nhìn không ra, nhưng chỉ cần nhúng vào trong nước muối, màu đó sẽ hiện lên rất rõ. Cách này được truyền lại trong y thư cổ nên không có nhiều người biết đến, chắc người hạ độc cũng chẳng học nhiều biết rộng, nên Bối lặc gia chỉ cần thử qua là biết.”
“Người đâu, mang nước muối tới đây!” Lúc này, Dận Chân không hề phân vân do dự, lập tức gọi người làm ngay, nãy giờ trong lòng hắn vẫn luôn hi vọng, hi vọng Lăng Nhã không phải là hung thủ, hi vọng mọi chuyện chỉ là do hắn đa nghi mà thôi.
Sau khi nước được mang tới, Lăng Nhã là người đầu tiên nhúng tay vào, trong thời khắc đó, Dận Chân có cảm giác như mình ngừng thở, đến tận lúc đôi tay của Lăng Nhã sạch sẽ không hề có bất cứ màu đỏ nào, thì hắn mới từ từ thở phào nhẹ nhõm.
Quá tốt, không phải là nàng...
Sau Lăng Nhã, mấy người Na Lạp thị, Niên thị, Lý thị, Qua Nhĩ Giai thị cũng lần lượt nhúng tay vào chậu nước, đều không có gì khác thường, sau đó đến lượt hạ nhân, bọn họ mới là mấu chốt, thân là chủ tử, chuyện hạ độc này chẳng ai tự mình làm, thường thì hạ nhân sẽ làm thay họ.
Khi chậu nước được đưa tới trước mặt tên đồ đệ Tiểu Tứ của Lý Trung thì sắc mặt hắn bỗng trở nên hoảng sợ, một hai không chịu nhúng tay vào chậu nước muối, khi Lý Trung hối thúc thì hắn bất thình lình bỏ chạy.
Hành động đó của hắn đã trả lời tất cả, không cần hỏi nhiều, chắc chắn hoa hồng là do hắn bỏ vào trà, ngoài dự đoán của mọi người, kể cả Lý Trung, chẳng ai nghĩ hung thủ lại là đồ đệ bên cạnh hắn.
Không cần Dận Chân lên tiếng, ngay lúc Tiểu Tứ bỏ chạy thì Cẩu Nhi và Chu Dung đã lập tức đuổi theo, hắn chạy chưa được bao xa thì đã bị hai người tóm lấy đưa tới trước mặt Dận Chân.
Dung Viễn liếc nhìn Tiểu Tứ, quẹt ngón tay sạch sẽ của mình qua nước trong chậu đồng, mặt nước vốn tĩnh lặng đến mức có thể phản chiếu trọn vẹn những ngôi sao trên bầu trời đêm vì vậy mà gợn sóng: “Thật ra hoa hồng chẳng lưu lại vết tích gì trên tay hết, là do ngươi có tật giật mình mà thôi.”
Tên này xém nữa đã hại Lăng Nhã phải gánh chịu oan ức, với hắn, Dung Viễn không hề có chút cảm thông.
Dận Chân đá một cước vào người Tiểu Tứ, tức giận quát: “Nói, ai đã sai ngươi hạ độc mưu hại hai vị phúc tấn?” Tiểu Tứ chỉ là một tên sai vặt, không thể vô duyên vô cớ lại đi hại hai vị phúc tấn đang thịnh sủng, chắc chắn sau lưng hắn có người chủ mưu, có thể người này vì ghen ghét đố kỵ mà sai Tiểu Tứ hạ độc.
Nhiều nữ nhân ở cùng nhau không thể tránh được cảnh tranh giành sủng ái, về điểm này Dận Chân hiểu rất rõ, nhiều lúc hắn cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ các nàng, nhưng lần này đã vượt quá ranh giới cuối cùng của hắn, hắn nhất định phải bắt được kẻ chủ mưu sau lưng Tiểu Tứ.
“Nô tài... Nô tài không biết, nô tài không biết gì hết.” Tiểu Tứ run rẩy quỳ trên đất, hắn thầm hối hận vì vừa rồi mình không đủ bình tĩnh, lại tin vào phương pháp của tên Thái y kia, nhưng giờ đây có nói có hối thì cũng không còn kịp.
Na Lạp thị chau mày nén giận nói: “Nến ngươi khai ra người đứng sau lưng, thì sẽ có cơ hội giữ lại mạng sống, bằng không chỉ còn một con đường chết.”
Tuy Tiểu Tứ mạng hèn, nhưng hắn cũng không muốn chết nên liền dập đầu ‘Bụp bụp’, moi gan moi ruột nói ra toàn bộ sự thật mà mình biết được: “Nô tài thích đánh bạc, mấy hôm trước thiếu người ta một đống nợ, bọn họ tuyên bố nếu không trả thì sẽ chặt tay của nô tài, nô tài rất sợ, lúc bản thân chẳng biết nên làm gì thì có người quăng cho nô tài một túi bạc và một bịch hoa hồng, nói rằng chỉ cần nô tài canh lúc không ai để ý, bỏ hoa hồng vào nước mà sư phụ dùng để châm trà hạnh nhân phục vụ buổi diễn ở Thanh Âm các đêm nay, thì số bạc kia sẽ là của nô tài. Nhiêu đó cũng khoảng một trăm lượng, nô tài nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên đã đồng ý với nàng ta.”
“Người đưa hoa hồng cho ngươi là ai?” Không chỉ Na Lạp thị, mấy người Niên thị cũng rất nôn nóng chờ đợi câu trả lời của Tiểu Tứ, ai ngờ Tiểu Tứ lại lắc đầu: “Lúc đó là buổi tối, nàng ta lại che mặt, nô tài không biết là ai. Còn về số bạc kia, sau khi trả nợ thì còn dư lại ba mươi lượng, nô tài giấu nó dưới gầm giường.” Nói tới đây, hắn bò đến gót chân Dận Chân, tự tát mạnh vào mặt mình cầu xin: “Nô tài nhất thời bị ma xui quỷ khiến nên phạm phải tội tày trời, nô tài đã biết sai rồi! Xin Bối lặc gia khai ân, tha cho mạng chó của nô tài, xin ngài khai ân!”
Dận Chân thấy có tra hỏi nữa thì cũng chẳng được gì, liền cúi đầu cười lạnh: “Chỉ vì một trăm lượng hèn mọn mà đã dám mưu hại chủ tử, thứ nô tài như ngươi giữ lại có ích lợi gì!” Hắn quay đầu qua nói với Cẩu Nhi: “Lôi hắn ra ngoài đánh, ngươi giám sát cho ta, chưa đánh chết thì chưa được quay về.”
“Dạ!” Cẩu Nhi nhận lệnh, cùng Chu Dung lôi Tiểu Tứ lúc này đã sợ tới hồn tiêu phách tán ra ngoài, rất nhanh sau đó đã nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, lúc đầu còn ồn ào, sau đó thì dần dần nhỏ lại rồi im bặt.
Việc này là do Tiểu Tứ tự mình gieo gió gặp bão, nhưng tận mắt nhìn thấy một người còn sống sờ sờ bị đánh đến chết, Lăng Nhã vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.