Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 67-1: Kẻ giấu mặt (thượng)



Edit: Ớt Hiểm

Những gì Dung Viễn nói khiến cho Mặc Ngọc thật sự khó hiểu, yêu thương và đoạn tuyệt, rõ ràng là hai thái cực hoàn toàn khác nhau, sao có thể lẫn lộn vào nhau được chứ? Nhưng Lăng Nhã thì khác, nàng hiểu, vì hiểu nên nàng tự bịt chặt miệng mình, cố gắng không cho bật ra tiếng khóc.

Dung Viễn yêu nàng, nên tình nguyện nhận hết mọi đau khổ về mình, không cướp đoạt, không ép buộc, chỉ mong được lặng lẽ đi cạnh nàng hết cả đời cả kiếp… 

“Đừng khóc.” Dung Viễn nắm chặt bàn tay trong tay áo, cố nén xúc động đưa cánh tay lên lau nước mắt giúp nàng: “Đường đường là phúc tấn của Tứ A ca mà sao lại thích khóc nhè như vậy, để người khác thấy được thế nào cũng bị chê cười.”

“Đâu có.” Lăng Nhã biết hắn nói vậy là để giúp chính bản thân mình không khóc nên nàng cũng vội lau nước mắt rồi thản nhiên nói: “Chỉ bị bụi bay vào mắt thôi.”

“Như vậy là tốt nhất.” Dung Viễn chẳng vạch trần hành động vụng về này của nàng, ngược lại còn tỏ ra thông cảm, giống như đã buông được gánh nặng trong lòng: “Khóc cười không được theo tâm trạng thật, muội ở trong phủ bối lặc phải nhớ kỹ điều này.”

“Ta biết.” Lăng Nhã vỗ vỗ gương mặt vẫn còn ướt của mình, hỏi: “Từ Thái y, Diệp phúc tấn thật sự không sao chứ?”

Dung Viễn gật đầu nhẹ nhàng, nói: “Tạm thời thì không sao, nhưng có thể trụ được bao lâu thì ta cũng không dám xác định, tóm lại là Nhã nhi đã đắc tội với ai mà khiến người ta giăng bẫy ác độc đến mức đó để hãm hại muội?” Nhớ lại chuyện tối nay hắn vẫn còn ghê sợ trong lòng, nếu Tiểu Tứ không bị hắn lừa thì e là Lăng Nhã đã bị áp giải tới Tông Nhân phủ.

Lăng Nhã khều khều viên ngọc Cảnh Thái Lam được khảm trên hộ giáp đeo ở ngón tay út, buồn bã nói: “Việc ta được sủng ái cũng có không ít người ganh ghét, nhưng hận tới mức bày ra thế cục như vậy, ngoài Niên thị ra ta không nghĩ được ai khác.” Đối mặt với Dung Viễn, dĩ nhiên nàng chẳng cần giấu diếm. Qua Nhĩ Giai thị là thứ phúc tấn, có thể khiến nàng ta nghe lời, vu oan cho mình, thì phân vị của người đó phải cao hơn, chắc chắn đích phúc tấn sẽ không hại mình, còn Lý thị thì đang muốn lôi kéo mình, trong một thời gian ngắn sẽ không trở mặt, tính tới tính lui chỉ có một mình Niên thị, nàng ta vẫn luôn coi mình là cái gai trong mắt.

“Đã biết là ai rồi thì sau này muội nói gì làm gì cũng phải đề phòng cẩn thận, đừng để mắc bẫy của nàng ta nữa.” Dứt lời, Dung Viễn đứng dậy nói: “Nói lâu vậy rồi, ta cũng nên đi thôi, không nên để người khác nghi ngờ. Tình trạng của Diệp phúc tấn hiện tại không tốt lắm, tuy có thuốc hỗ trợ, nhưng sinh non là chuyện tất nhiên, tốt nhất là muội đừng tới gần nàng ta. Hiện giờ ta sống tại ngõ Hòe ở thành Tây, nếu muội có việc gì cần thì cứ phái người tới đó tìm ta.”

Lăng Nhã nhìn Dung Viễn thật kỹ, nuốt nỗi đau ly biệt vào lòng, bình thản nói với Tiểu Lộ Tử đang chờ bên cạnh: “Giúp ta đưa Từ Thái y ra ngoài.”

Trong thoáng chốc đã bước ra khỏi cửa, thân hình Dung Viễn chìm vào bóng đêm dày đặc, ánh nến mờ nhạt lay động lập lòe trong màn tối mênh mông, như thể sẽ tắt lịm bất cứ lúc nào.

Lý Vệ nhìn theo bóng lưng gầy guộc u sầu dần xa, không che được cảm xúc, lắc đầu nói: “Từ Thái y là một người trọng tình trọng nghĩa. Đáng tiếc…” 

Hắn không nói tiếp là đáng tiếc điều gì, nhưng lòng Lăng Nhã hiểu rõ, đúng vậy, ngoài hai chữ ‘đáng tiếc’ ra thì còn có thể nói gì nữa bây giờ?

Mặc Ngọc nhăn khuôn mặt tròn nhỏ của mình lại, nói: “Ta thì khác, ta cảm thấy Từ Thái y thật kỳ lạ, rõ ràng là thích chủ tử mà cứ nói cái gì mà ‘muội làm phúc tấn của muội, ta làm thái y của ta’, bộ nói vậy hắn không cảm thấy đau lòng sao?”

Khóe môi của Lý Vệ hơi nhếch lên, xoa cái đầu thấp hơn hắn gần một nửa của Mặc Ngọc: “Ngươi còn nhỏ nên không hiểu cái gọi là tình yêu đâu, đợi sau này khi ngươi thật sự thích một người thì sẽ hiểu những lời Từ Thái y nói hôm nay có ý nghĩa gì.”

“Không được xoa đầu của ta.” Mặc Ngọc bực bội hất cánh tay trên đầu mình ra, búi tóc được chải rất gọn gàng giờ đã bị Lý Vệ xoa tới rối nùi.

Thế gian, tình nghĩa là gì?

Khiến người sinh tử hẹn vì có nhau!

Trời nam đất bắc cách đâu,

Rã rời mưa nắng, bạn bầu mấy khi.

Gặp nhau vui thú mấy thì,

Mà nay cách biệt chia ly nỗi đời.

Phải lòng nhi nữ ấy thôi,

Lời đây muốn ngỏ mà người cách xa.

Nghìn năm núi tuyết bao la,

Thân này lẻ bóng biết là về đâu.

(*Đây là mấy câu thơ được dịch từ bài thơ ‘Mô ngư nhi - Mồ chim nhạn’ của Nguyên Hiếu Vấn, nguyên bản như sau:

Vấn thế gian tình thị hà vật.

Trực giao sinh tử tương hứa?

Thiên nam địa bắc song phi khách,

Lão sí kỷ hồi hàn thử.

Hoan nhạc thú,

Ly biệt khổ.

Tựu trung canh hữu si nhi nữ.

Quân ứng hữu ngữ, 

Miểu vạn lý tằng vân

Thiên sơn mộ tuyết, 

Chích ảnh hướng thùy khứ?)

Dung Viễn ca ca, món nợ kiếp này muội nợ huynh không có cách nào trả hết, chỉ mong được chuyển thế luân hồi, nếu thật sự có kiếp sau, muội nguyện dùng cả đời để báo đáp huynh…

Trăng cong vút như lưỡi liềm mỏng manh treo trên bầu trời đen thẫm, khi mọi người đang yên giấc nồng, có một người vẫn ngồi trên ghế tử đàn ngoài sân viện, mắt nhắm nghiền bất động như đang ngủ, trên tay cầm một chén trà đã nguội, ánh nến lập lòe khiến cái bóng của người đó hắt lên tường trở nên hư ảo mông lung. Đến tận khi có thêm một bóng người nữa xuất hiện, người đó mới mở mắt ra, lạnh lùng nhìn thân trang áo choàng mũ trùm đầu vừa mới tới, hỏi: “Đã đến rồi sao?”

“Dạ.” Người mặc áo choàng cười nhẹ, tháo mũ trùm đầu, lộ ra một gương mặt xinh như hoa như ngọc, là Qua Nhĩ Giai thị, nàng khom người vui vẻ hành lễ với nữ nhân đang ngồi trên ghế: “Thiếp thân thỉnh an phúc tấn, phúc tấn vạn phúc.”

“Ngồi xuống đi.” Nữ nhân trên ghế gật đầu, mười ngón tay thon dài lộ ra khỏi ống tay áo thêu hoa sắc sảo, móng tay của nàng không sơn màu đỏ bình thường, mà là màu đỏ tím, dưới ánh sáng mờ nhạt, nó trở nên quỷ dị khác thường, nàng nhìn vào mấy đầu ngón tay của mình, nhẹ nhàng nói: “Chuyện đêm nay, chúng ta đã tính sai…”

Sau khi Qua Nhĩ Giai thị ngồi xuống ghế thì có thị nữ bê trà trới, dâng trà xong, nàng ta im lặng lùi về sau lưng nữ nhân kia. Qua Nhĩ Giai thị áp chén trà nóng vào hai lòng bàn tay lạnh lẽo, thở dài: “Đúng vậy, tưởng đâu kế hoạch này đã chặt chẽ lắm rồi, ai ngờ cuối cùng lại lòi ra một vị Từ Thái y và ả Ôn Như Ngôn kia, mà nhất là vị Thái y, chỉ dựa vào một cách bịa đặt lại có thể lôi đầu Tiểu Tứ ra, nhờ vậy Nữu Hỗ Lộc thị kia mới thoát tội.”

“Cái này gọi là ‘người tính không bằng trời tính’. Rõ ràng Ôn Như Ngôn và Nữu Hỗ Lộc thị đã trở mặt không còn qua lại với nhau, vậy mà vào thời khắc quan trọng nhất, nàng ta lại xuất hiện để giải vây.” Ngón tay đeo hộ giáp vàng gõ nhẹ vào miệng chén trà phát ra tiếng ‘Toong’ nhỏ, hàm răng ngà nghiến chặt bật ra một câu khiến người ớn lạnh: “Thôi, nếu trời không muốn nàng ta chết nhanh như vậy, thì chúng ta cứ tiếp tục chơi đùa với nàng ta một thời gian nữa, trước sau gì ta cũng khiến cho nàng ta chết không được thoải mái.”

Qua Nhĩ Giai thị đã quen với việc mỗi khi nhắc tới Lăng Nhã là người này căm hận vô cùng, nên chỉ cười nói: “Phúc tấn nghĩ được như vậy dĩ nhiên là tốt, nhưng tiếc là chúng ta vất vả lắm mới bày được cái bẫy này, một mũi tên hạ tới ba con chim, không ngờ, Nữu Hỗ Lộc thị bình an vô sự không nói, mà ngay cả Lý thị cũng chẳng hề hấn gì, mỗi Diệp thị động thai thì cũng đã được Từ Thái y cứu chữa, không biết cuối cùng cái thai đó sẽ sống hay chết nữa.”

“Yên tâm đi, nhất định nó không sống nổi.” Nữ nhân hất mạnh tóc mai, cười lạnh: “Lúc này nên để mắt tới Lý thị nhiều hơn nàng ta, ta nhớ rõ ràng lúc đưa trà hạnh nhân tới, Lý thị từng uống qua, tại sao lại không có việc gì? Lại còn nói dối với Bối lặc gia là chưa từng uống?”

Qua Nhĩ Giai thị cúi đầu im lặng, hai người đều biết trà hạnh nhân có vấn đề, nên lúc dâng trà lên liền kín đáo quan sát Diệp thị và Lý thị không rời mắt, cả hai đều tận mắt thấy các nàng đã uống qua, nhưng tại sao một trong hai lại chẳng có động tĩnh gì?

“Hay tại nàng ta uống ít?” Qua Nhĩ Giai thị ngờ ngợ nói, so với Diệp thị uống hơn nửa chén trà thì Lý thị chỉ nhấp môi sau đó không uống thêm miếng nào.

“Nếu vậy thì sao nàng ta lại nói dối Bối lặc gia?” Nữ nhân bóp nhẹ trán mình, nàng không thể nào nghĩ ra được lí do cho việc đáng ngờ này.

“Hay là…” trong đầu Qua Nhĩ Giai thị bỗng hiện ra một suy đoán hoang đường, nhưng chỉ có nó mới có thể giải thích được điểm đáng ngờ này, có điều chuyện này liên can quá lớn, nên nàng cứ ngập ngừng không dám nói ra khỏi miệng.

Nữ nhân kia thấy Qua Nhĩ Giai thị muốn nói lại thôi thì nhíu mày, lập tức một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, nàng liền đoán ngay Qua Nhĩ Giai thị đang muốn nói gì, nàng vốn không kiêng dè nhiều như Qua Nhĩ Giai thị, nên lạnh lùng nói: “Hay là Lý thị vốn không mang thai, đúng không?”

Qua Nhĩ Giai thị vội cúi người xuống nói: “Phúc tấn nhìn mọi thứ rõ ràng, thiếp thân không dám giấu diếm, khả năng này thật sự rất lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.