Hậu Cung Hi Phi Truyện

Chương 69-2: Thai giả (hạ)



Edit: Ớt Hiểm

Mấy tháng trước, sau khi nhìn ra bộ mặt thật của Diệp Tú và tin tức nàng ta có thai thì Lý thị quyết tâm phải diệt trừ Diệp Tú, nhưng Diệp Tú là một người cực kỳ cẩn thận, ăn gì dùng gì cũng tìm đại phu tới xem qua trước, khiến nàng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Sau đó, Lý thị nghĩ ra được một cách tốt hơn, nếu không thể làm cho Diệp Tú sảy thai, thì sao không biến thai đó thành của mình!

Tình Dung xuất thân từ Hạnh Lâm thế gia, tuy A mã Ngạch nương của nàng mất sớm, không thể truyền lại toàn bộ y thuật cho nàng, nhưng lúc ly tán, nàng và ca ca đã kịp giữ lại y thư tổ truyền bên người, trong đó có ghi chép một bí pháp châm cứu giúp thay đổi mạch tượng. Nhờ vào phương pháp này, Lý thị mới qua mặt được đại phu.

Đợi khi Diệp Tú lâm bồn, Lý thị sẽ tìm cách mua chuộc để bà đỡ ra tay trộm long tráo phụng, nói rằng Diệp Tú sinh ra một tử thai hoặc là quái thai, còn mình thì lấy lí do sinh sớm, danh chính ngôn thuận biến hài tử của Diệp Tú thành hài tử của chính mình.

Để chắc chắn, nàng còn bảo Tình Dung dùng một số bạc rất lớn, bí mật ra ngoài tìm một thai phụ mang thai tương đương và có tướng sinh nam hài, để nếu lỡ không trộm được hài tử của Diệp Tú thì cũng có thể dùng hài tử của thai phụ đó giả làm hài tử của mình.

Ai ngờ, trước mắt lại nảy sinh cớ sự này, Từ Thái y… Từ Thái y!

Ba chữ ‘Từ Thái y’ này đối với Lý thị mà nói thì chẳng khác gì bùa đòi mạng, nàng phải làm sao đây? Chẳng lẽ giờ phải giả bộ sảy thai để không bị phát hiện?

“Không đâu! Nhất định sẽ không sao!” Tình Dung quỳ xuống nắm chặt tay của Lý thị, mặc cho tà váy quệt dài trên mặt đất: “Sẽ không có người phát hiện ra bí mật này, Từ Thái y cũng không ngoại lệ! Chủ tử, người hãy tin nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ giúp người giấu diếm trót lọt y như trước. Nếu bây giờ từ bỏ thì chẳng phải uổng phí hết công sức bấy lâu nay sao.”

Lý thị nhìn chằm chằm vào bao vải trong tay, thần sắc từ từ bình tĩnh lại, từ bỏ sao? Thật sự muốn từ bỏ sao? Không, nàng không đành lòng! Vất vả lắm mới đi tới bước này, chỉ cần theo đúng kế hoạch đã bày ra, nàng sẽ trở thành Ngạch nương ruột của Thế tử, dù nguy hiểm, nhưng chỉ cần thành công thì sẽ cao quý vô cùng, lúc đó Niên thị cũng không dám xem thường nàng nữa; còn nếu không làm, thì chỉ đến lúc Niên thị chết đi, nàng mới thoát khỏi cuộc sống chẳng có ngày nào thoải mái này.

Nét mặt dần đanh lại, trời đang thu sương đông tuyết, nhưng lòng bàn tay nàng lại ấm lên, nàng nhìn khuôn mặt khẩn thiết của Tình Dung, nói: “Ngươi nói đúng, bây giờ từ bỏ thì thật đáng tiếc, nhưng vị Từ Thái y này chúng ta không thể không phòng, không thể vì hắn mà củi kiếm ba năm bị đốt hết trong một giờ được.”

“Chủ tử đã có diệu kế gì sao?” Tình Dung không phải là nha hoàn hầu hạ Lý thị sau khi vào phủ Bối lặc, mà đã ở bên cạnh Lý thị từ nhỏ, xét về trung thành và thấu hiểu Lý thị thì không ai qua được nàng ta.

Lý thị đứng dậy bước vài bước rồi nói: “Ta nhớ lần trước ngươi có kể với ta là ngươi có một ca ca đang làm thái giám ở Ngự Dược phòng phải không?”

“Dạ phải, giờ song thân không còn, ca ca bị tịnh đưa vào trong cung, còn nô tỳ thì theo chủ tử.” Tình Dung không biết tại sao Lý thị lại hỏi tới việc này.

Lý thị gật đầu nhẹ, nói: “Hắn làm việc ở Ngự Dược phòng, chắc cũng biết Từ Thái y, lát nữa ngươi cầm theo lệnh bài của ta đi thâu đêm vào cung, tìm hắn hỏi xem hiện giờ Từ Thái y sinh sống đâu, sau khi hỏi được rồi thì ngươi tới đó một chuyến, thử hắn xem sao, còn thử như thế nào thì chắc không cần ta chỉ.”

“Nô tỳ hiểu rồi.” Tình Dung gật đầu: “Nô tỳ đi ngay.”

Lúc Tình Dung chuẩn bị rời đi thì Lý thị lại dặn: “Nếu cảm thấy không thể giấu được Từ Thái y thì ngươi hãy đưa Mạc thị tới đây.” Mạc thị chính là thai phụ nàng đang dưỡng ở bên ngoài.

“Dạ.” Tình Dung trả lời rồi lấy lệnh bài vội vàng rời đi, đi cả một đêm, tới tận hửng sáng ngày hôm sau mới trở về. Khi nhìn thấy Tình Dung, tâm trạng bất an của Lý thị lại rung lên, sau khi bảo mọi người lui ra thì không đợi nổi nữa mà hỏi dồn: “Sao rồi?”

Tình Dung nhoẻn miệng cười đắc ý: “Đêm qua, sau khi ca ca nói cho nô tỳ biết chỗ ở của Từ Thái y thì nô tỳ lập tức đi tới đó, chẳng bao lâu thì thấy Từ Thái y trở về, nô tỳ bèn lấy kim châm điều chỉnh mạch tượng của mình rồi giả bộ ngất xỉu để hắn tới cứu giúp, khi hắn đang bắt mạch, nô tỳ vờ tỉnh lại, hỏi hắn xem hài tử trong bụng có khỏe mạnh hay không, hắn không những không nghi ngờ mà còn nói mọi thứ đều ổn, bảo nô tỳ không cần lo lắng. Chứng tỏ phương pháp châm cứu điều chỉnh mạch tượng của nô tỳ có thể che mắt được bất kỳ ai, chủ tử có thể yên tâm.”

“Vậy là tốt rồi!” Lý thị thở phào nhẹ nhõm, gương mặt âu lo cuối cùng cũng đã nở nụ cười: “Phải rồi, lúc đó Từ Thái y có nhìn rõ dung mạo của nàng không?”

“Chủ tử yên tâm, lúc đó trời rất tối, trên mặt của nô tỳ cũng bám đầy bụi bặm, Từ Thái y tuyệt đối không thể nhận ra.” Tình Dung trả lời một cách đầy tự tin.

“Tốt lắm.” Lý thị rất hài lòng, nàng lấy chén cháo hạt sen nấm tuyết mà nàng cố tình để lại đưa cho Tình Dung đang che miệng ngáp, dịu dàng nói: “Ngươi vất vả cả đêm rồi, ăn chén cháo lót bụng rồi mau đi ngủ một giấc đi, lát nữa còn phải châm cứu cho ta nữa.”

Tình Dung biết chén cháo này là chủ tử cố tình để giành lại cho mình, ăn thử một muỗng thì cảm thấy ngon vô cùng, cười nói: “Thật ra nô tỳ ngủ hay không ngủ cũng không sao, nhưng sau này mỗi ngày chủ tử đều phải chịu châm cứu, rất là khổ sở.”

“Chỉ đau đớn một chút thôi, nếu nhiêu đó mà cũng không chịu đựng được thì sao có thể thành đại sự chứ.” Lý thị trả lời rất nhạt, trong mắt hiện lên một niềm tin mãnh liệt, gian nan lắm mới đi tới bước này, nàng nhất định không cho phép ai phá bĩnh, kể cả chính bản thân nàng!

Chẳng bao lâu sau, Dung Viễn đến Linh Lung cư để bắt mạch cho Lý thị, quả nhiên không phát hiện được gì bất thường, ngược lại, hắn còn dặn dò nàng phải tĩnh dưỡng cho tốt, uống thuốc dưỡng thai đúng giờ.

Lý thị buông tay áo màu xanh nhạt viền chỉ bạc xuống, ánh mắt thoáng hiện lên nụ cười không dễ nhận ra, khiêm tốn nói: “Làm phiền Từ Thái y, không biết tình hình Diệp muội muội sao rồi? Có tốt hay không?”

Dung Viễn kê toa thuốc an thai, đợi cho mực khô rồi đưa cho Tình Dung, sau đó mới thành thật nói: “Vừa rồi vi thần ở chỗ Diệp phúc tấn rồi mới qua đây, tình trạng của nàng ta tốt hơn hai ngày trước nhiều, nhưng vẫn còn phải nằm tĩnh dưỡng trên giường.” Lúc này Diệp Tú đã được nâng về Lưu Vân các dưỡng bệnh.

“Vậy là tốt rồi, mong trời cao phù hộ cho Diệp muội muội cát nhân thiên tướng, mẫu tử bình an.” Tròng mắt Lý thị chuyển động, vừa chân thành lại vừa trịnh trọng nói: “Còn mong Từ Thái y dốc toàn lực giữ lại hài tử cho Diệp muội muội.”

“Đây là bổn phận của vi thần, chắc chắn vi thần sẽ dốc hết sức lực giúp phúc tấn và Diệp phúc tấn sinh hạ bình an. Nếu phúc tấn không còn gì dặn dò, vi thần xin phép cáo lui.”

Nụ cười im ắng nở rộ trên môi, nếu hài tử của Diệp thị không thể bình an ra đời, thì sao nàng có thể có con nối dõi kế thừa vị trí Thế tử cơ chứ, chỉ có một nữ nhi cũng không đủ củng cố địa vị trong phủ của nàng.

Sau khi Tình Dung tiễn Từ Thái y đi rồi, Lý thị mới sực nhớ là có thể nhờ hắn chẩn trị bệnh tình của Linh Tịch, Linh Tịch vẫn cứ ngây ngây ngô ngô không nói không cười như vậy, nàng lo lắng sốt ruột vô cùng, tuy đại phu đã nói tâm bệnh không thể chữa bằng thuốc thang và châm cứu, nhưng biết đâu Từ Thái y có cách cũng không chừng, vì vậy, nàng vội bảo Tình Dung đuổi theo mời Từ Thái y quay lại.

Về phần Dung Viễn, khi ra khỏi Linh Lung cư, sau một thoáng phân vân thì không đi về phía cổng chính, mà quẹo vào một con đường nhỏ khác, Tình Dung đuổi tới thấy vậy thì hơi ngạc nhiên, đường này chẳng phải dẫn tới Tịnh Tư cư sao? Từ Thái y đi theo hướng đó làm gì? Tiếng gọi chưa kịp phát ra đã được giữ lại trong miệng, nàng lặng lẽ bám theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.