“Lão Thập ngươi điên đủ chưa!” Dận Chân tức giận thật sự, nắm mạnh cổ áo của Dận Ngã gằn từng chữ: “Ngươi muốn bôi tro trát trấu vào mặt mình thì cứ bôi, ta không cản, nhưng hiện tại cái ngươi đang bôi nhọ là thể diện của triều đình, thể diện của Hoàng A mã. Nếu ngươi còn gọi ta một tiếng Tứ ca, thì lập tức thu dọn đồ đạc cút về cho ta!”
“Nếu ngươi thật sự xem ta là huynh đệ thì đã không bức ta đi đến bước này.” Đôi mày rậm của Dận Ngã dựng lên, hất tay của Dận Chân ra, không hề có ý nhượng bộ, trong lúc hai người đang dằn co thì Điền Văn Kính đi tới, Lăng Nhã đã nghe Dận Chân nhắc tới cái tên này vài lần, năm lần bảy lượt khen hắn là một vị quan không sợ cường quyền, dám vì bá tánh mà chống lại quan tham, cuối cùng hôm nay cũng có cơ hội nhìn thấy hắn, tuy dung mạo của hắn tầm thường, thân hình cũng không cường tráng, nhưng toàn thân phát ra một loại khí chất kiên định, khiến người khác không thể không chú ý.
Thập A ca bày gia sản ra đường rao bán, nguyên nhân cũng từ Hộ Bộ mà ra, hắn thân là quan viên của Hộ Bộ, cảm thấy bản thân cũng có một phần trách nhiệm nên mới tới đây, Điền Văn Kính đi thẳng tới trước hai người Dận Chân, chắp tay hành lễ bằng một giọng trầm thấp: “Hạ quan Điền Văn Kính gặp qua Tứ A ca, Thập A ca.”
“Đứng lên đi.” Dận Chân khách khí đỡ hắn, còn Dận Ngã thì chỉ hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, không thèm quan tâm tới.
Sau khi Điền Văn Kính cảm tạ Dận Chân xong thì chắp tay lại nói với Dận Ngã: “Thỉnh Thập gia hồi phủ.”
Dận Ngã khinh thường liếc mắt cười khẩy: “Nếu ta không về thì ngươi tính làm gì?” Ngoài Tứ A ca ra thì người hắn ghét nhất chính là tên Điền Văn Kính này, vừa cứng đầu vừa ngang ngạnh, nói gì cũng không nghe cứ nhất định phải đòi cho được bạc, phủ đệ của tất cả quan viên lớn bé trong kinh thành này hắn không chừa một ai, nên trong lòng Dận Ngã đã ghi hận từ lâu.
Điền Văn Kính không màng tới lời khiêu khích của Dận Ngã, quay đầu qua nói với tùy tùng hai bên: “Giúp Thập gia thu lại đồ đạc đưa về phủ đi.”
Mấy tên tùy tùng chưa kịp đáp lời thì Dận Ngã đã nhảy dựng lên như một con hổ bị đạp trúng đuôi: “Điền Văn Kính, ngươi dám! Đừng tưởng có Tứ ca ở đây thì ta không dám làm gì ngươi, suy cho cùng ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con chó theo đuôi mà thôi.”
“Lão Thập, Điền đại nhân là mệnh quan triều đình, lại đang thi hành công vụ cho triều đình, đệ đừng có quá đáng như vậy.” Dận Chân nhíu chặt hai hàng chân mày, hắn vốn không muốn làm cho sự việc ầm ĩ lên, nhưng Dận Ngã lại không chịu để yên.
“Sao, ta nói có gì sai sao?” Dận Ngã ngoan cố nói: “Tứ ca rảnh rỗi chi bằng dạy dỗ lại con chó của huynh đi, đừng để hắn ra đường cắn loạn.”
Dận Ngã hùng hổ như vậy khiến mấy tên tùy tùng của Điền Văn Kính chỉ nhìn nhau mà chưa dám hành động, thấy vẻ mặt đắc ý của Dận Ngã, Điền Văn Kính chẳng nói tiếng nào, đi vòng qua người Dận Ngã, tính giật lá cờ to đùng kia xuống. Tay Điền Văn Kính chỉ vừa chạm vào lá cờ thì sau lưng, Dận Ngã hét lên đầy phẫn nộ: “Tên họ Điền kia, ngươi mà động vào lá cờ đó thì ta lập tức sẽ lột da ngươi, tin không?”
Điền Văn Kính vẫn chẳng quan tâm Dận Ngã la hét thế nào, tay cứ thế mà giật phăng lá cờ xuống, vừa quay lại thì đầu óc hắn choáng váng, còn chưa kịp định thần thì lại bị đá thêm mấy phát vào người, đến mức ngã lăn ra đất, da thịt trầy xước không nói, ngay cả bộ quan phục màu xanh ngọc cũng rách toang.
“Hay cho cái tên Điền Văn Kính ngươi, lời của gia ta mà cũng nghe không lọt, hôm nay không dạy dỗ ngươi cho ra hồn thì ta không còn là Dận Ngã nữa!” Dận Ngã chẳng màng Dận Chân đang ở đây, giật lấy roi ngựa trên tay hạ nhân quất tới tấp vào Điền Văn Kính, hắn ngang ngược trước giờ, nay cộng thêm chướng mắt Điền Văn Kính đã lâu, cơn điên nổi lên nên mặc kệ gì mà mệnh quan triều đình hay không mệnh quan triều đình, đánh trước rồi tính.
Dận Chân ngờ Dận Ngã nói đánh là đánh, vội kéo Lăng Nhã về phía sau, rồi tự mình bước lên mặc kệ thương tổn, nắm chặt lấy chuôi roi ngựa, tức giận nói: “Lão Thập ngươi còn nổi điên như vậy thì đừng trách ta sao không khách khí.”
“Khách khí? Có lúc nào ngươi khách khí với ta đâu, nợ nần của chúng ta từ từ tính, trước mắt ta phải dạy dỗ tên Điền cẩu này đã, tốt nhất ngươi đừng lo chuyện của người khác. Buông ra!”
Đúng lúc này có một người đi tới, là một nam nhân điềm đạm nho nhã mày kiếm mắt thanh, một thân trường bào xanh lam, bên hông đeo một miếng ngọc bội lớn bằng bàn tay và một túi thơm dệt bằng tơ tằm. Hắn vội vàng tiến lên chắp tay gọi một tiếng ‘Tứ ca’ với Dận Chân, sau đó lập tức quay qua đích thân đỡ Điền Văn Kính dậy, quan tâm hỏi: “Điền đại nhân có sao không? Có cần ta gọi Thái y tới kiểm tra cho ngài không?”
“Chỉ là mấy vết xước ngoài da, không dám phiền tới Bát gia.” Điền Văn Kính chỉ bị đánh vài nhát lúc đầu, sau đó thì đã được Dận Chân ngăn cản, với lại cũng có y phục che chắn bớt, nên bị thương cũng không nặng lắm.
Thì ra nam nhân này chính là Bát A ca Dận Tự, Lăng Nhã thầm thốt lên trong lòng, đúng là tác phong nhanh nhẹn, cư xử lễ độ mà không hề ra vẻ A ca tự cao tự đại, khiến ai nhìn thấy cũng sinh hảo cảm như chìm trong một cơn gió ấm, so với Dận Chân thì quả là khác một trời một vực, cộng thêm ‘Hiền danh’ lan rộng, có thể xem như là hoàn mỹ, trước đây Nạp Lan Mi Nhi quyết định chọn Dận Tự cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà... Mày liễu của nàng chau nhẹ tới mức khó nhận ra, trên đời này thật sự có một người hoàn mỹ vô khuyết sao?
Phía bên kia, Dận Tự nhìn thấy Dận Chân và Dận Ngã đang giằng co thì mở miệng nói: “Còn không mau buông roi ngựa ra.”
Dận Ngã tính cách ngang ngược kiêu ngạo, đã vậy còn là A ca nên càng độc tài vô lý, dưới gầm trời này, ngoài Khang Hi ra thì hắn chỉ nghe lời mỗi một mình Dận Tự. Tuy không cam lòng, nhưng hắn cũng đã chịu buông lỏng roi ra, hắn buông rồi thì Dận Chân cũng không nắm nữa, tùy tiện vứt đại cho một hạ nhân ở phía sau.
“Lão Thập đệ náo loạn gì ở đây, thiếu bạc thì nghĩ cách là được, cần gì phải đem tài sản ra bày bán như vậy chứ? Chưa kể, mua những thứ này cũng chẳng khác gì dắt quan phủ đến nhà, ai mà dám chứ?” Dận Tự mắng nhẹ một câu, thấy Dận Ngã không nói không rằng thì tiếp: “Còn không mau gom hết đồ đạc rồi phủ đi, chẳng lẽ muốn đứng đây đợi người của Thuận Thiên phủ tới lôi về hay sao?”
Dận Ngã nghe hắn giáo huấn thì nhịn không được mà phun ra: “Có ai mà đành lòng bán tài sản của cải của mình đi đâu chứ, thật sự là bị người khác bức ép thôi, Bát ca, nếu đệ không bán của cải thì lấy đâu ra hơn mười vạn lượng để trả đây chứ.”
Dận Tự vỗ vỗ vai hắn, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhưng giọng nói thì vẫn ôn hòa như trước: “Có chuyện gì huynh đệ chúng ta từ từ bàn tiếp, thuyền tới đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, khó khăn cỡ nào rồi cũng sẽ qua đi. Tóm lại bây giờ đệ hãy nghe lời Bát ca ra, dọn hết vào đi.”
Dận Tự đã nói tới mức này, Dận Ngã cũng không bướng bỉnh nữa, hắn gật đầu ý bảo hạ nhân gói gém đồ trở về, vở kịch vui này cuối cùng cũng đã hạ màn, lúc Dận Ngã đi ngang qua chỗ Điền Văn Kính, hắn phun toẹt một bãi nước bọt lên người Điền Văn Kính, còn Điền Văn Kính chỉ im lặng chịu đựng. Điền Văn Kính biết Thập A ca rất hận mình, văn võ bá quan cả triều hận mình, nhưng vậy thì đã sao? Mười năm miệt mài đèn sách, đỗ đạt công danh, không vì phú quý không vì chức quan, chỉ mong có thể đền đáp triều đình phụng sự bá tánh, hắn chỉ thực hiện trách nhiệm của hắn, còn người ngoài nhìn nhận như thế nào là chuyện của bọn họ, không liên quan tới mình.
Đợi Dận Ngã đi rồi Dận Tự mới lấy khăn tay của mình ra lau sạch nước bọt trên người của Điền Văn Kính, áy náy nói: “Lão Thập tính tình nóng nảy không hiểu chuyện, Điền đại nhân cũng đừng trách đệ ấy làm gì, để ta phái người đưa Điền đại nhân về.”
“Không dám làm phiền Bát A ca, hạ quan tự mình về được.” Nói xong, Điền Văn Kính chắp tay cáo từ Dận Tự và Dận Chân rồi rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Dận Tự mới xoay người về phía Dận Chân, ánh mắt xoáy vào Lăng Nhã đang đứng bên cạnh Dận Chân, dù y phục trên người nàng rất dân dã, nhưng vẫn không làm mờ đi nét xinh đẹp thanh tú, chắc chắn không phải là một dân phụ bình thường: “Tứ ca, không biết vị này là ai?”
Dận Chân nắm chặt tay Lăng Nhã đang buông thõng bên người, nhàn nhạt trả lời: “Là thứ phúc tấn Nữu Hỗ Lộc thị của ta.” Hơi ấm từ bàn tay của hắn dần dần giảm bớt.
Vừa nghe tới cái họ này, Dận Tự biết ngay đó là ai, hắn vẫn chưa quên câu chuyện xảy đã ra vào đợt tuyển tú cách đây hai năm, nên liền cười nói: “Đệ từng gặp qua Niên phúc tấn vào hôm Tứ ca nạp trắc phúc tấn, vốn tưởng Niên phúc tấn đã là một mỹ nhân khó có trong thiên hạ, không ngờ rằng trong phủ Tứ ca còn có một mỹ nhân khác có thể sánh cùng, thật là khiến người khác ngưỡng mộ. À đúng rồi, Tứ ca có hứng thú tới phủ của đệ ngồi chơi một lát hay không, Mi Nhi hay nhắc tới huynh với đệ lắm, nói là rất nhớ Tứ ca huynh.”
Dận Chân cố nhếch môi mỏng tạo thành một nụ cười gượng gạo: “Không được, ta còn có việc, để hôm khác đi.” Hắn muốn gặp Mi Nhi nhưng lại sợ, sợ thấy nàng và Dận Tự ân ái bên nhau, sợ trái tim khó lắm mới bình lặng được của mình lại rối loạn thêm lần nữa. Mi Nhi, nàng đã trở thành tâm ma của Dận Chân...
“Cũng được, hôm khác lại gặp.” Dận Tự sao không cảm nhận được tâm tư giằng xé của Dận Chân cơ chứ, gương mặt hắn lộ ra một nụ cười hàm ý sâu xa, lúc chuẩn bị xoay người rời đi thì hắn bỗng nói: “Nghe nói Thái tử nợ tới hơn mười vạn lượng bạc? Thần đệ tò mò không hiểu sao Thái tử lại mượn quốc khố nhiều như vậy, Tứ ca có biết tại sao không?”
“Bát đệ có thắc mắc thì phải đi hỏi Thái tử mới đúng, sao ta biết được.” Mí mắt Dận Chân giật giật, nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
Dận Tự cười giả lả, khoanh tay ngước mắt nhìn lên đám mây không hình hài trên bầu trời, nói: “Đệ cũng chỉ thuận miệng hỏi, Tứ ca không biết thì thôi vậy.”
Trong khoảnh khắc Dận Tự xoay người bước đi, Lăng Nhã nhìn thấy hắn ném cái khăn tay đã dùng để lau y phục của Điền Văn Kính đi, thì ra, ôn hòa của hắn, nho nhã của hắn chẳng qua chỉ là giả vờ giả vịt mà thôi, thiên hạ lấy đâu ra một người hoàn mỹ vô khuyết như thế chứ...
Lăng Nhã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, và cũng âm thầm lo lắng, nếu mọi người chỉ nhìn ra được sự giả tạo của Liêm Quận vương, thì Dận Tự này quả là đáng sợ, hắn khiến nàng nhớ tới Thạch Thu Từ, đều là một loại người có tâm cơ kín đáo, thậm chí nàng còn nghi rằng, trò cười hôm nay cũng do một tay Dận Tự khơi mào sắp đặt. Một người như vậy nhất định sẽ không bao giờ bằng lòng với hiện tại, nếu như có một ngày con đường tranh Đế mở ra, Dận Tự kia chắc chắn sẽ là địch thủ đáng sợ nhất.