Cả nhà chưa bao giờ thống nhất được ý kiến, lại tỏ vẻ vì cái đại sự này mà đồng lòng đồng sức, tuyệt đối sẽ không 'Quấy rối', bảo trì phối hợp cao độ.
Võ lão thái thái còn lo lắng, hỏi Vân thị, “Chuyện này là thật sự chứ, sẽ không thay đổi chứ? “
Vân thị còn có thể nói cái gì. Bà đều đã nói rõ, vì không dám xác định cho nên ban đầu mới không nói cho bọn họ biết. Hiện tại lại hỏi như vậy, bà có thể nói gì, lão bà còn không tự biết sao?
Võ đại lão gia nói: “Hẳn là đầu xuân sang năm sẽ tuyển tú. Nếu có tin tức, trong nha môn Trác Châu cũng sẽ có công văn. Đến thời điểm đó ta làm Tri phủ hẳn sẽ là người đầu tiên biết, cho nên người đừng lo lắng.”
“Nga, nga, vậy con dâu cả à, về sau Uyển Trinh muốn ăn cái gì, muốn uống cái gì, ngươi hãy cung ứng cho tốt, đừng có ủy khuất con bé.”
Vân thị vội nói: “Nương, đó là đương nhiên. Hơn nữa, ta đã nhờ người tìm một ma ma trong cung tới, về sau sẽ dạy Uyển Trinh lễ nghi. Chúng ta tính toán trước so với người khác, về sau phần thắng cũng lớn hơn một chút so với người khác.”
“Vậy thì tốt, rất tốt. Ông trời phù hộ.” Võ lão thái thái hai tay chắp lại.
Từ sau lần năm người mật đàm này, đãi ngộ của Lý Già La càng là tăng cao, quả thực là nhìn mà đỏ mắt.
Ngay cả Võ lão thái thái cũng là từ ái muốn đòi mạng, sủng đại tiểu thư trong lòng bàn tay, giống như muốn bù đắp lại hết thảy mười mấy năm thua thiệt trước kia, nhiệt tình tới mức làm cho người ta chống đỡ không nổi.
Lý Già La biết, Võ gia đã xác định tính toán. Như vậy ngược lại là giảm đi rất nhiều phiền toái cho nàng.
Trạch đấu Võ gia, nàng cũng không thích can thiệp. Nơi này cũng chỉ là nơi nàng tạm cư trú, mượn một chút thân phận từ Võ gia.
Nhị phòng tam tiểu thư cùng tứ tiểu thư mỗi ngày đều lại Tứ Quý hiên một chuyến, tam tiểu thư Võ Uyển Nhu đặc biệt nhiệt tình.
Phần lớn thời gian Lý Già La đều mỉm cười, nói chuyện cũng hòa khí, không nói đến mục đích khác, dù sao tam tiểu thư Võ Uyển Nhu vẫn là rất thích tới Tứ Quý hiên này. Mặc dù trước kia nàng cũng ngầm nghĩ tới chính mình có thể vào ở Tứ Quý hiên này.
Tứ tiểu thư Võ Uyển Hà là theo chân Tam tiểu thư, nàng ta đi theo lại đây, cũng nói được vài câu.
Chẳng qua, hai vị này lại đây đều kể chút chuyện của Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình cho Lý Già La. Ví dụ như mấy chuyện Võ Uyển Đình đã làm sai, hoặc là nổi giận, hay là tính cách trước kia của Nhị tiểu thư như thế nào. Hai vị tiểu thư này đại khái cho rằng Nhị tiểu thư cũng đã đắc tội Võ Uyển Trinh, cho nên liều mạng ở trước mặt Đại tiểu thư chửi bới Nhị tiểu thư.
Đáng thương cho Nhị tiểu thư, có chuyện căn bản không phải là nàng ta làm, cũng bị đặt ở trên người nàng ta, không nhúc nhích được.
Từ khi Vân thị không biết từ nơi nào tìm ra một ma ma, bây giờ mỗi ngày Lý Già La đều theo vị ma ma này học các loại lễ nghi.Mà việc tuyển tú đầu xuân sang năm cũng đã được định xuống. Phàm là nữ nhi quan ngũ phẩm, tuổi từ mười bốn đến mười tám, chưa định thân, đều có thể tham gia tuyển tú. Nói cách khác, chuyện này không bắt buộc, nhưng đây là tuyển phi tần cho Hoàng Thượng, ai không bằng lòng?
Có vài người còn hối hận đã sớm định thân cho nữ nhi mình, bỏ lỡ thời cơ tốt này đây.
Võ đại lão gia là Tri Phủ, chính tứ phẩm, nữ nhi hắn tuyệt đối có tư cách tham gia tuyển tú. Hơn nữa nơi Trác Châu này còn là do hắn phụ trách. Trừ hắn ra, Trác Châu Đồng Tri vừa đúng là ngũ phẩm, trong nhà hắn cũng có nữ nhi độ tuổi phù hợp sẽ đi tuyển tú. Trác Châu Đồng Tri trong lòng sung sướng, mỗi ngày đều vui vẻ.
Nguyên nhân thì mọi người đều biết đây là chuyện tốt, cho nên rất nhiều người đều muốn đi, trừ bỏ Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư khẳng định cũng biết tin tức. Nhị tiểu thư cảm thấy chính mình cũng có tư cách tham gia. Đầu xuân sang năm, nàng là vừa tròn mười bốn tuổi. Cha nàng là Tri Phủ, vì sao không để cho nàng cũng đi tuyển tú?
Cho nên sau khi ở trước mặt Vân thị náo loạn mấy trận, Võ Uyển Đình cũng biết mẹ nàng vì sao đối đãi với Võ Uyển Trinh như vậy. Vì Võ Uyển Trinh tuyển tú nên cho mời ma ma từ trong cung tới. Mà đối với con gái ruột của chính mình lại chẳng quan tâm. Võ Uyển Đình thật không cam lòng. Nhưng dù gây náo loạn nữa thì Vân thị cũng không đáp ứng. Bởi vì không nói cái gì khác, dung mạo Nhị tiểu thư thật sự là quá bình thường. Trong cung tuyển tú, đầu tiên chính là vẻ ngoài. Dung mạo tốt, nếu là nàng ta có, Vân thị cần gì ngàn dặm xa xôi đón Võ Uyển Trinh về đây?
Bà chẳng lẽ không muốn giúp con gái của mình tiến cung làm nương nương? Còn tốn công phí sức, làm nhiều việc như vậy, để đưa một đứa không phải nữ nhi mình sinh ra vào cung?
Là bởi vì trong lòng bà có tính toán. Nữ nhi bà như vậy, khẳng định không được chọn.
Võ Uyển Đình ở bên cạnh Vân thị làm ầm ĩ không có kết quả. Cuối cùng bất chấp mọi cách trực tiếp tìm đến Võ lão thái thái. Nàng nói với Võ lão thái thái, nhiều người là hơn một cơ hội, dù sao cũng không mất cái gì. Võ lão thái thái lại bị thuyết phục. Đúng như Võ Uyển Đình nói, thật sự là nhiều một người là hơn một cơ hội, lỡ như người ta chính là thích người như Uyển Đình?
Hơn nữa hai tỷ muội ở một chỗ, còn có thể trợ giúp lẫn nhau, càng có lợi cho tuyển tiến cung.
Cho nên Võ lão thái thái liền tuyên bố Võ Uyển Đình cũng là một thành viên tuyển tú.
Võ Uyển Đình cực kì đắc ý, nàng biết, nàng có năng lực đi tuyển tú. Về phần Võ Uyển Trinh, chỉ là đến từ nông thôn quê mùa, dù có chút ngoại hình, cũng vô dụng!
Đến lúc đó, để cho Võ Uyển Trinh thấy sự lợi hại của mình.
Có thể nói từ khi võ Uyển Trinh tới, Nhị tiểu thư phải chịu không ít ủy khuất. Cha mẹ đều không thương mình, mỗi lần đều đặc biệt không hay ho, bị cấm túc, bị phạt chép sách, đều là bởi vì Võ Uyển Trinh. Nàng nhất định phải cho Võ Uyển Trinh thấy một chút sự lợi hại của mình.
Da mặt chẳng qua là tốt một chút, nhưng nàng từ nhỏ đã tiếp nhận phương diện giáo dục lễ nghi, không cần đến một đứa con hoang nửa đường xuất hiện.
Vì thế Võ Uyển Đình cũng theo ma ma trong cung học lễ nghi, Võ Uyển Đình là muốn hạ thấp Võ Uyển Trinh.
Có điều Võ Uyển Trinh này làm sao có thể học tốt hơn mình? Điều đó không có khả năng! Lại một lần bị ma ma phạt, Võ Uyển Đình không phục, chỉ vào Võ Uyển Trinh nói: “Dựa vào cái gì nàng ta có thể nghỉ ngơi, ta còn phải ở chỗ này bị phạt đứng? Ma ma, ta tuyệt đối làm tốt hơn so với nàng ta!”
Ma ma kia thần sắc như thường, nói với Nhị tiểu thư: “Dùng ngón tay chỉ vào người khác, đây là hành động không thể thực hiện, Nhị tiểu thư về sau sửa đi!”
Vị ma ma này chẳng qua là nhận tiền của người, thay người làm việc. Vốn đang dạy một Đại tiểu thư thật tốt, lại thêm một Nhị tiểu thư ngang ngược như vậy, còn khoa tay múa chân, ma ma thật không vui. Một tiểu thư như vậy, làm sao có thể tiến cung? Đến lúc đó thật sự là chết không có chỗ chôn.
Nhị tiểu thư Võ Uyển Đình tức giận, nhưng nàng đã thề ở trước mặt Vân thị, sẽ không ở bên này gây ra nhiễu loạn, cho nên chỉ có thể oán hận đứng chịu phạt.
Ma ma trong lòng lắc lắc đầu. Vị tiểu thư này, hi vọng nàng ta chớ bị chọn, không thì, thật sự sẽ không toàn mạng.
Lý Già La ngâm mình ở trong thùng tắm. Hổ Phách lau chút mật hoa do chính mình làm ở trên mặt nàng. Bởi vì muốn tuyển tú, Vân thị cũng hào phóng, đưa Hổ Phách lại đây cho Lý Già La dùng. Hi vọng Hổ Phách có thể chăm sóc cho làn da của Đại tiểu thư tốt một chút.
Vân thị coi như là tận dụng mọi thứ.
“Tiểu thư, có phải người đã sớm biết Vân thị sẽ đưa nô tỳ lại đây cho tiểu thư?” Hổ Phách cao hứng, có thể đến bên người tiểu thư hầu hạ so với đi theo Vân thị tốt hơn nhiều.
“Vậy thì phải xem ở trong lòng Vân thị, là dung mạo của bà ta quan trọng, hay tìm cái tượng gỗ tiến cung, để được vinh hoa phú quý quan trọng hơn. Hiển nhiên, kết quả ngươi cũng biết!” Lý Già La nhẹ nhàng lên tiếng.
Nhân sinh có vô số lựa chọn, người ta thường thường sẽ lựa chọn cái có lợi nhất đối với mình.
Vân thị muốn dung mạo là vì để giữ được Võ đại lão gia. Chỉ là hiện tại tiểu thiếp nhiều như vậy, bà biết cũng không có tác dụng. Giữ lại Hổ Phách, hoàn toàn là vì để lòng mình thoải mái hơn một ít.chung quy sờ trên mặt bóng loáng, cũng có thể tự an ủi mình. Nhưng nếu có chỗ tốt hơn, chút cảm giác ấy liền không đáng kể, bởi vì bà có tiền thì còn có thể tìm nhiều 'Hổ Phách' hơn nữa.