"Đi tuần tra ở phía nam?" Lý Già La khi nghe thấy tin tức này, nói thật lòng thì đã nhiều năm rồi nàng không ra khỏi cung, vẫn cứ ở mãi nơi này, bên ngoài là cái dạng gì cũng không biết. Có thể nói nàng cũng không có hi vọng để bước ra ngoài.
Bên ngoài phong cảnh thật tốt, ở trong này ngốc mấy năm người cũng muốn choáng váng.
Cái chính là ở trong cung nàng còn có hai đứa nhỏ, sao có thể yên tâm được đây? Nếu nàng lẻ loi một mình thì không cần Hoàng Thượng nói, nàng cũng sẽ tranh thủ đi nhưng làm mẹ thì vẫn phải ưu tiên suy nghĩ cho hài tử của mình.
Nếu mang theo bọn họ thì Lạc Nhi, Uyên Nhi lại còn quá nhỏ. Mặc dù có thái y đi theo nhưng Lý Già La cũng không dám mạo hiểm như vậy.
Lạc Nhi còn muốn cùng phu tử đọc sách, mời Thái phó dạy, chậm trễ một ngày cũng không tốt. Tuy rằng trong thời gian này cũng có thể đưa người dạy đi theo nhưng cái chính là kết quả vẫn không thể bằng với điều kiện ở trong cung được.
Đặc biệt là Lý Già La còn lo lắng bên phía Thái Hậu ở trong cung. Sợ khi mình đi ra ngoài, trong cung còn hai đứa nhỏ, Thái Hậu có thể làm chuyện xấu gì thì chắc nàng sẽ hối hận không kịp.
Cho nên khi Hoàng Thượng hỏi nàng có đi hay không, nàng liền có hơi do dự. Vẫn là chờ đến khi bọn nhỏ lớn hơn một chút nữa thì có thể ở một mình hoặc đi ra ngoài nhưng hiện giờ thì không được.
Có điều là Hoàng Thượng lại hiểu rõ là Quý phi đang lo lắng cái gì, nói: "Non nước Giang Nam rất có lợi với thân thể của mẫu hậu. Sau ngày đầu xuân, mẫu hậu thường xuyên bị bệnh. Trẫm cảm thấy đây là lúc thích hợp để mẫu hậu có thể đi Giang Nam mà ngắm nhìn phong cảnh đẹp. Giang Nam có một biệt viện ở Châu Thanh, là một nơi tịnh dưỡng rất tốt.".
Ý là cũng muốn mang Thái Hậu đi luôn. Chỉ là mang theo Thái Hậu đi Giang Nam như vậy thì có ý gì đây? Nhưng xác thật là Hoàng Thượng cũng vì Lý Già La mà tính toán.
Đối với Lý Già La nói: "Lạc Nhi cùng Uyên Nhi đều giao cho bên Hoàng Hậu đi, có Hoàng Hậu trông nom, sẽ không có vấn đề gì."
Đối với Hoàng Hậu, Lý Già La cũng yên tâm. Ít nhất cũng là người cùng một phe.
"Ý Hoàng Thượng nói là lần này đi tuần tra, Hoàng Hậu nương nương sẽ không đi cùng sao?" Nếu Hoàng Hậu thật sự ở lại cung, Lý Già La cũng rất yên tâm.
"Ừ, trong cung mặc dù cũng sẽ có người chăm sóc, nhưng không ai danh chính ngôn thuận bằng Hoàng Hậu. Ái phi nghĩ kỹ đi, rồi trực tiếp đến nói với Hoàng Hậu một tiếng,sau đó cùng trẫm xuất phát.".
Hoàng Thượng trăm công ngàn việc, có thể đích thân lại đây nói với Lý Già La suy cho cùng cũng là rất coi trọng nàng.
"Chuyện này mong Hoàng Thượng dành cho thiếp chút ít thời gian suy nghĩ." Lý Già La nói.
Đợi Hoàng Thượng đi rồi, Hổ Phách ở lại biết tin tức này, liền rất cao hứng, đối với Lý Già La nói: "Chủ tử, cơ hội tốt như vậy, Hoàng Thượng để cho ngài đi, ngài hãy mau chóng đáp ứng. Nếu ngài lo lắng cho các tiểu chủ tử thì còn có bọn nô tỳ đây. Tiểu Lục Tử cũng ở đây, ai dám giở trò quỷ gì.".
Tiểu Lục Tử cũng cười gật đầu, đã nhiều năm các phi tử đều không có xuất cung. Có thể đi ra ngoài lại có kiến thức thì thực không tồi.
Hơn nữa, Hoàng Thượng muốn đi Giang Nam, mà cái nơi Giang Nam kia khẳng định là sẽ phải có mỹ nữ mà tặng cho Hoàng Thượng. Nếu như chủ tử không cùng đi ra ngoài, vậy chẳng phải là càng có hại sao? Vả lại, đi cùng Hoàng Thượng ở bên ngoài, nói không chừng cảm tình sẽ càng tiến thêm một bước. Chỉ cần Hoàng Thượng biết thưởng thức, thì so với việc tự mình tranh sủng như các quý nhân ở trong cung này không biết là mạnh hơn gấp mấy lần đâu.
Có nương nương ở kế bên, những người đó tốt xấu gì cũng biết kiềm chế một ít đúng không? Mặt khác ở trong cung các phi tần biết được tin tức đi tuần tra phía nam đều trở nên kích động. Có thể cùng đi tuần với Hoàng Thượng là một cơ hội thật tốt. Đến lúc đó có thể bồi dưỡng cảm tình, còn có thể làm cho Hoàng Thượng có ấn tượng sâu sắc.
Đặc biệt là ở bên ngoài, bớt đi chuyện tranh đấu với nhau, nói không chừng lại càng dễ dàng có mang. Nếu có thể mang thai hoàng tử, nửa đời về sau thì không cần lo lắng nữa.
Chính là không phải người nào cũng được đi cùng Hoàng Thượng, danh sách thì lại có hạn. Hoàng Thượng không có khả năng đem tất cả mọi người cùng đi. Vì thế trong cung mọi người đều lo đi tìm móc nối các loại quan hệ mà trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Vì vậy Lưu Vĩnh Toàn thu được rất nhiều đồ vật, chính là hy vọng Lưu Vĩnh Toàn có thể đề cử cho mình ở trước mặt Hoàng Thượng. Đến lúc đó Hoàng Thượng có thể sẽ mang mình cùng đi.
Cái chính là ở bên Lý Già La cũng nhiều người. Đại khái thì tất cả mọi người đều biết, Lý Già La làm Quý phi, khẳng định là có thể đi. Nếu Quý phi có thể thay mình mà nói tốt vài câu về mình ở trước mặt Hoàng Thượng, như vậy sẽ rất có khả năng được đi.
Hoàng Hậu ở bên kia cũng không ngoại lệ. Người bên Từ Ninh Cung của Vương thái hậu cũng nhiều, bởi vì nghe nói Vương thái hậu cũng phải đi. Cho nên nếu Vương thái hậu lấy danh nghĩa là mang người theo để chăm sóc cho bà, đến lúc đó còn không phải là cũng coi như được đi theo Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng là hiếu tử, mà người ở bên cạnh Thái Hậu còn lo là sẽ không thấy được mặt Hoàng Thượng hay sao?.
Tuy rằng Vương thái hậu còn có một cô cháu gái là Vương Thục Viện,nhưng một người thì làm được gì? Bên Giang Nam mỹ nữ lại nhiều, cũng không thể để linh hồn nhỏ bé của Hoàng Thượng bị đám hồ ly tinh đó câu đi mất. Nói Hoàng Thượng ý chí không kiên định như thế, cứ như là quỷ háo sắc không bằng.
Lại nói tiếp, nữ nhân trong cung đều được tuyển từ khắp các nơi của Đại Sở, tuyệt đối muôn màu muôn vẻ hơn so với mỹ nữ Giang Nam. Huống chi còn có các phi tần xuất thân từ đúng Giang Nam. Hoàng Thượng muốn xuất phát vào cuối tháng ba, các hạng mục cũng đã được an bài đâu vào đấy.
Triệu hoàng hậu nhìn Lý Già La nói: "Để Lạc Nhi và Uyên Nhi ở cùng với bổn cung, ngươi cứ việc yên tâm. Ngươi giúp đỡ bổn cung chăm sóc cho An Bình là tốt rồi.".
Thì ra Hoàng Hậu không đi, nhưng Đại công chúa cùng Nhị công chúa xác thật là muốn đi theo, vì cả hai chưa từng đi qua Giang Nam lần nào nên cũng muốn có thêm kiến thức.
Triệu hoàng hậu cũng đem nữ nhi của mình giao cho Lý Già La, Lý Già La nếu còn cự tuyệt, chính là làm kiêu. Cho nên Lý Già La đáp ứng xong rồi rời đi. Nhưng khi trở lại Trường Xuân Cung, nhìn hai nhi tử thì trong lòng vẫn cảm thấy luyến tiếc.
"Tiểu Lục Tử và Hổ Phách đều không đi theo, lần này nhiệm vụ chủ yếu của các ngươi chính là chăm sóc tốt cho Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử. Bổn cung biết Hoàng Thượng ở bên kia khẳng định cũng sẽ an bài người, các ngươi có cái gì khó xử, liền nghe theo lời người mà Hoàng Thượng an bài."
Hoàng Thượng đối với nhi tử của mình không có khả năng không coi trọng. Bằng không, cũng sẽ không mang theo Thái Hậu cùng ra ngoài. Nghe nói cùng đi còn có rất nhiều người của vương gia. Vậy thì người vương gia ở tình thế như vậy cũng không làm được gì, mọi nguy hiểm cũng ít đi không ít.
Nhị công chúa muốn đi, nhưng Đức phi lại không đi. Nên Đức phi vì Nhị công chúa, mà đến tận nơi nói lời cảm tạ cùng Lý Già La. Tuy rằng đến lúc đó người chăm sóc cho mấy vị công chúa này cũng không phải là đích thân Lý Già La.
Nhưng Đức phi đối với Lý Già La rất yên tâm, cảm thấy nữ nhi của mình đi theo Quý phi nhất định sẽ bình yên từ bên ngoài mà trở về.
Trong lòng của nàng nghĩ, ở trong cung giúp đỡ Hoàng Hậu đem Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chăm sóc thật tốt. Ý muốn của Hoàng Thượng nàng dần dần hiểu rõ, cho nên cứ thuận nước giong thuyền, vậy cớ sao lại không làm chứ?
Về phía Vương thái hậu, Vương thái hậu đối với Vương Minh Nhã nói: "Ngũ hoàng tử còn quá nhỏ, không nên mang ra ngoài. Ai gia nghĩ, không bằng ngươi không nên đi theo, ở lại trong cung mà chăm sóc cho Ngũ hoàng tử thật tốt đi."
Bởi vì Vương Minh Nhã đã không thể sinh, cùng đi ra ngoài cũng là không tốt, cho nên Vương thái hậu cảm thấy vẫn là nên ở lại chăm sóc Ngũ hoàng tử cho thỏa đáng.
Dù sao Vương Minh Nhã cũng là nữ nhân không đến hai mươi tuổi, cũng thích được đi ra thế giới bên ngoài. Kêu nàng không cần phải đi, trong lòng nàng vẫn là có hơi không thoải mái. Nhưng Thái Hậu đã nói như vậy, nàng còn có thể làm được gì? "Thái Hậu đã nói như vậy thì ta không đi.".
Ai dè chuyện này lại bị Thừa Ân công phu nhân biết được, bà làm thế nào cũng không nghĩ ra, lần này vì cái gì mà nữ nhi của mình lại không đi cùng chứ? Đây là một cơ hội rất tốt để được thân cận cùng Hoàng Thượng, còn có Thái Hậu ở bên cạnh, nhất là lại dễ dàng mang thai hài tử. Thì sao lại có thể không đi chứ?
Vào cung hỏi nữ nhi thì nói là muốn chăm sóc Ngũ hoàng tử vì Ngũ hoàng tử còn quá nhỏ. Thừa Ân Công phu nhân Trần thị nhịn không được nói, "Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử! Ngũ hoàng tử hắn không phải nhi tử ruột của ngươi! Ngươi là bị trúng tà sao? Đem một hài tử không phải do mình sinh ra trở thành con ruột của mình còn muốn chăm sóc cho tốt sao? Chẳng lẽ ngươi không biết tự sinh cho mình một đứa sao? Cơ hội lần này tốt như vậy, vì cái gì không cùng đi ra ngoài hả? Minh Nhã, nương biết ngươi khẳng định là đã từng không vui chuyện trước đây, có phải hay không? Cùng Thái Hậu nói chuyện lại một lần nữa cho tốt, lần này ngươi nhất định phải đi. Còn Ngũ hoàng tử, ở trong cung thì thiếu gì người chăm sóc chứ, ngươi ở hay không ở thì cũng như nhau mà thôi. Quan trọng nhất chính là tự mình nhanh chóng sinh ra một hài tử, điều này so với bất cứ cái gì cũng quan trọng hơn!".
Vương Minh Nhã trong lòng buồn khổ, nàng có thể nói với mẫu thân rằng nàng đã không thể sinh sao? Nàng sẽ chỉ làm cho trong lòng mẫu thân mình càng thêm khó chịu hơn thôi, không có tác dụng.
"Ngươi mau nói chuyện đi! Thái Hậu nương nương cũng thật là, không phải trước giờ luôn muốn ngươi sinh được hoàng tử sao? Sao lại đột nhiên đối với Ngũ hoàng tử tốt như vậy? Chẳng lẽ ngươi sinh hài tử, còn không bằng một người khác sinh hài tử sao?"
Thừa Ân công phu nhân cứ hỏi liên tục, làm Vương Minh Nhã không biết phải nói cái gì cho phải. Đột nhiên nghĩ đến, là từ khi nào mà Thái Hậu - lão nhân gia bà, lại không còn phản đối chuyện mình nuôi dưỡng đứa nhỏ này nữa chứ?
Trước kia mình nói muốn nuôi nấng Ngũ hoàng tử, Thái Hậu rất là không vui, một hai phải là hài tử do mình sinh ra mới được. Đối với thủ đoạn của mình cũng thấy chướng mắt, mà từ lúc mình nói ra chuyện không thể sinh con, Thái Hậu - lão nhân gia bà, cũng không có tiếp nhận Ngũ hoàng tử.
Nhưng theo tình huống hiện tại thì thấy, Thái Hậu vì để chăm sóc cho Ngũ hoàng tử tình nguyện để cho mình ngây ngốc mà ở lại trong cung, mà lại không phải là giao cho Lâm thái phi chăm sóc. Phải biết rằng Lâm thái phi chính là bà cô của Ngũ hoàng tử. Để cho nàng ta chăm sóc Ngũ hoàng tử không phải là tốt hơn sao? Nhưng Thái Hậu lại không nhắc đến mà chỉ để cho mình lưu lại chăm sóc, xem ra Ngũ hoàng tử so với đứa cháu gái như mình còn quan trọng hơn.
Điều này có thể là bình thường sao? Nếu không phải Vương Minh Nhã đã quá quen thuộc với tính tình của Vương thái hậu, khẳng định sẽ cảm thấy bình thường. Nhưng Vương Minh Nhã biết, Thái Hậu vẫn luôn muốn có một vị Hoàng Tử mang huyết mạch vương gia.
Như vậy Ngũ hoàng tử bây giờ, căn bản không có huyết mạch gần với vương gia. Nhưng Thái Hậu lại càng coi trọng, như vậy có nghĩa là gì?
Người ở bên ngoài chỉ biết là Vương Minh Nhã nàng đã nhận nuôi dưỡng Ngũ hoàng tử. Mà Ngũ hoàng tử lại là cháu đức tôn của Tháu Hậu, cho nên Thái Hậu mới coi trọng như vậy.
Nhưng Vương Minh Nhã là ai chứ? Có thể nói, nàng phi thường hiểu biết ý nghĩ của Thái Hậu. Bà ta thà là tìm một cô nương vương gia vào cung, sinh ra một hoàng tử chứ không bao giờ coi trọng một hoàng tử không phải cô nương vương gia sinh.
Điều này khẳng định bên trong có cái nguyên nhân gì đó! Chẳng lẽ, chẳng lẽ, Ngũ hoàng tử thật sự không phải là Ngũ hoàng tử? Suy nghĩ về thời điểm Lâm Trang Phi mất, bên ngoài lộn xộn, chính Thái Hậu đã trông nom Ngũ hoàng tử. Còn nàng cùng Lâm Trang Phi lại là tỷ muội tình thâm, cho nên chỉ lo ở bên linh cửu của Lâm Trang Phi mà thôi.
Dáng vẻ lúc mới lớn lên của Ngũ hoàng tử, đều đã quên sạch sẽ. Dĩ nhiên, bản thân nàng cũng không có để ý đến. Nàng chỉ là mong muốn có một đứa con. Cho nên khi hài tử sinh ra lại để cho nàng nuôi dưỡng thì cũng coi như nàng đã đạt được mục đích.
Hiện giờ xem ra, Thái Hậu - lão nhân gia bà có vẻ như còn lừa gạt mình cả chuyện động trời này! Cả người Vương Minh Nhã đều cảm thấy không tốt. Thái Hậu thật sự đã làm ra loại chuyện này sao? Nếu không phải, vì cái gì bà ta lại có loại hành vi thoạt nhìn không phù hợp với tính cách của bà ta như vậy chứ? Nếu thật đúng như vậy thì Ngũ Hoàng Tử khẳng định đã không phải là Ngũ hoàng tử thật sự.
Không biết Thái Hậu từ nơi nào tìm ra, đứa nhỏ này thật sự không phải là Ngũ hoàng tử nhưng khẳng định vẫn là người có cùng quan hệ với vương gia!
Cái chính là Vương Minh Nhã không thể nào nói ra, cho dù là đoán được nàng cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Bởi vì đây chính là chuyện đại sự cả tộc có thể sẽ bị diệt. Nếu bị Hoàng Thượng phát hiện thì toàn bộ vương gia liền lâm vào vạn kiếp bất phục!
Thái Hậu ơi Thái Hậu, ngươi nếu đã dám làm ra chuyện to gan như vậy thì vì cái gì còn muốn gạt ta hả? Chẳng lẽ ta như vậy còn không thể tin tưởng hay sao? Ta sẽ đem chuyện này mà đi nói ra hay sao? Phải biết rằng, ta cũng là họ Vương, vương gia không tốt, ta cũng sẽ không còn tồn tại.
Vương Minh Nhã cảm thấy thật đáng buồn, Thái Hậu nương nương không tín nhiệm mình nhưng người này lại là người vẫn luôn toàn tâm toàn ý ủng hộ cho mình tiến cung tranh sủng! Chuyện lớn như vậy lại đem giấu giếm mình đến mức một giọt nước cũng không được tràn ra! Tốt! Thực sự tốt! Thật sự là quá tốt!
"Minh Nhã, nương đang nói chuyện với ngươi, sao ngươi lại phát ngốc như vậy?" Thừa Ân công phu nhân nói.
Vương Minh Nhã hơi cười khổ, nói: "Ta với Lâm Trang Phi là tỷ muội tình thâm, ở trước mặt Hoàng Thượng đã nói là phải chăm sóc cho Ngũ hoàng tử thực tốt. Ngũ hoàng tử cũng như là con ruột của ta, hắn nhỏ như vậy ta phải tận tình chăm sóc hắn. Cho nên lần này đi tuần tra, ta sẽ không đi."
Nếu đã biết được đại khái sự việc, nàng còn có thể đi sao? Không đi được! Huống chi, dù có đi, nàng cũng không thể sinh được hài tử. Nhưng Thừa Ân công phu nhân thì lại không biết điều đó, mặt ngoài là tỷ muội tình thâm thì cũng chỉ là hoá trang cho người khác xem mà thôi.
"Sao ngươi lại có lòng tốt như vậy? Thái Hậu cũng thật là, đến lúc đó, ngươi thật sự tự mình sinh ra hài tử, liền biết cái gì là thân, cái gì là sơ. Nếu ngươi không tiện mở miệng ta sẽ đi tìm Thái Hậu nói ra."
"Nương, không cần phải nói nữa, nữ nhi cảm thấy số mạng của nữ nhi không sinh được hài tử. Tiến cung thời gian đã dài như vậy, Hoàng Thượng cũng không có bỏ bê ta. Nhưng cái chính là vẫn không có thai, còn có thể làm gì được nữa? Bởi vì có quan hệ với Thái Hậu nương nương nên không ít nữ nhân trong cung nói ta ỷ thế hiếp người. Lần này nếu cùng xuất cung xong cũng vẫn không có thai, ta lại càng bị người ta nói hơn. Rồi còn sẽ nói ta, con không phải do mình sinh ra nên không để bụng, ta không thể để như vậy."
"Nói hươu nói vượn! Không phải Võ quý phi cũng muốn đi theo đó sao? Tam hoàng tử cùng Tứ hoàng tử chính là con ruột nàng, nàng ta còn để chúng lại. Sao ngươi không thể buông ra Ngũ hoàng tử cùng đi tuần tra một chuyến chứ?"
"Chính là bởi vì Ngũ hoàng tử không phải do ta sinh ra cho nên ta mới càng phải cẩn thận. Thái Hậu cũng nói với ta như vậy, làm dưỡng mẫu thì so với mẹ ruột lại càng phải cẩn thận hơn, như vậy người ta mới không bàn ra tán vào. Nương! ta không thể đi, cùng lắm thì chờ Ngũ hoàng tử trưởng thành đã. Đến lúc đó ta sẽ đi, có như vậy Hoàng Thượng cũng yên tâm hơn."
Thừa Ân công phu nhân khuyên hơn nửa ngày, cũng không lay chuyển được Vương Minh Nhã. Sau khi trở về, liền than ngắn thở dài, nếu là nữ nhi mình có thể sinh hài tử thì tốt rồi. Cho dù chỉ là công chúa cũng được rồi, nhưng vì cái gì đến bây giờ cũng không có động tĩnh?
Thừa Ân công phu nhân đột nhiên nhớ tới chị em dâu trước kia của mình. Trước khi chết nàng ta đã nguyền rủa nữ nhi của mình tiến cung sẽ không sinh được hài tử, chẳng lẽ thật sự là do nàng ta nguyền rủa sao? Không, không phải như vậy! Thừa Ân công phu nhân lắc đầu, nữ nhân kia cũng chỉ là không cam lòng thôi, cho nên mới hồ ngôn loạn ngữ.
Nhưng kết quả là Thừa Ân công phu nhân lại không thể ngồi yên. Không được! nàng muốn đi chùa lên miếu đốt nén hương để hóa giải hết tất cả lời nguyền!
Không cam lòng cũng vậy thôi, đây là do số mệnh ngươi không tốt, chuyện này không liên quan đến nữ nhi của ta.
Bởi vì Vương Minh Nhã không đi nhưng Vương thái hậu và một ít người vương gia đều đi. Trong cung lại tuyển thêm vài người, lần này tất cả đều cùng Hoàng Thượng ngồi xe ngựa mà theo ra ngoài.
Đương nhiên, đến Giang Nam có kênh đào là có thể trực tiếp ngồi thuyền, thoải mái tiện nghi hơn rất nhiều. Lúc này qua lại trên sông, vững chắc mà tự tại, nước sông cũng sẽ không bị đông lạnh, cho nên không cần phải lo lắng.
Lý Già La chuẩn bị một ít đồ vật, giao phó cho Hổ Phách cùng Tiểu Lục Tử. Tam hoàng tử không có cao hứng lắm, bởi vì hắn cũng muốn đi nhưng bên phía phụ hoàng đã biết nên lần này không được đi mà buồn bực rất lâu. Cho đến khi Lý Già La giảng đạo lý với hắn, muốn hắn ở trong cung chăm sóc cho đệ đệ, còn hứa từ Giang Nam trở về sẽ mang cho hắn thật nhiều thứ tốt, hắn mới vừa lòng.
"Mẫu phi à, ngươi hãy nhanh chóng trở về nha, bằng không Lạc Nhi sẽ quên mất mẫu phi trông như thế nào đó."
"Ừ, nhất định sẽ nhanh chóng trở về!" Nếu không phải sợ hãi hài tử tuổi còn quá nhỏ, dọc theo đường đi sẽ sinh bệnh, nàng thật sự muốn đem hai đứa nhỏ theo luôn.
Đại công chúa nói: "Tam hoàng đệ, ngươi xem, ta với mẫu hậu cũng phải tách ra mấy tháng, ta sẽ đặt mẫu hậu ở trong lòng ta, ta cũng sẽ không nháo lên. Ngươi cùng với Võ mẫu phi cũng có thể tốt như vậy mà. Lại nói, dù sao ngươi cũng là nam tử hán, để ngươi ở trong cung bảo vệ cho Tứ hoàng đệ cùng mẫu hậu, sao ngươi lại có thể không vui hả?"
Tam hoàng tử nói: "Đại hoàng tỷ, ta hiểu rồi, các ngươi cứ đi chơi thật vui. Ta còn muốn cùng phu tử học viết thư pháp, không thể chậm trễ."
Đại công chúa cười: "Ta biết Tam hoàng đệ là người thật hiểu chuyện mà! Chờ xem, về sau cơ hội để ngươi đi ra ngoài còn nhiều lắm. "
Trên đời này có nữ tử nơi nào giống như các nàng, cả đời cơ hội đi ra ngoài chỉ được vài lần. Chờ cho Tam hoàng đệ trưởng thành, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó, thật tự do tự tại.
Tới thời điểm xuất phát, Lý Già La đã bị đưa lên thuyền quan của Hoàng gia. Dọc theo đường đi thuận lợi không bị ngăn cản, còn có quan binh mở đường, rất là khí thế!
Đại công chúa cùng Nhị công chúa mặc dù có chỗ ở riêng nhưng lại thích qua bên Lý Già La chơi. Phần lớn thời gian Hoàng Thượng thật sự chỉ ở trên thuyền rồng, cùng quan viên đi theo xử lý sự tình. Tuần tra phía nam không phải là đi chơi mà còn là vì công việc.
Đi ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nghe nói ở những nơi dừng chân, đều có nhà giàu khắp nơi góp bạc xây dựng hành cung. Nói là hành cung nhưng dĩ nhiên không phải là nơi mới xây mà là chọn một trang viên lớn, tu sửa lại theo bộ dáng hành cung để Hoàng Thượng cùng những người đi theo vào ở.
Đại công chúa từ lúc lên thuyền rất là hưng phấn. Nàng ở tuổi này, qua năm nay thì phải tuyển Phò mã rồi nên cơ hội được đi ra ngoài chơi không nhiều lắm.
Đương nhiên, nếu nàng tìm được Phò mã, thì có thể thực tự tại mà đi ra ngoài chơi.Công chúa của Hoàng gia, rất ít khi bị quy củ trói buộc.
Đại công chúa nhìn Lý Già La đang vẽ tranh, liền cười nói: "Ta thường nghe mẫu hậu ta nói, Võ mẫu phi ngươi rất là am hiểu việc viết thư pháp, nhưng sao bây giờ ta thoạt nhìn thì lại thấy Võ mẫu phi vẽ cũng không tồi vậy?"
Lý Già La cười nói: "Thư pháp ta chỉ biết một chút thôi, hội họa tính ra ta lại biết nhiều hơn." Tần Lãnh là một vị trong số đó, đáng tiếc người này đã sớm qua đời, có nhắc đến cũng như không.
"Cái chính là ta lại cảm thấy tranh của Võ mẫu phi vẽ rất đẹp, có ý cảnh. Nhị hoàng muội, ngươi xem này! Đây không phải là cảnh mà chúng ta vừa mới đi qua đó sao?" Đại công chúa gọi Nhị công chúa lại đây xem tranh, Nhị công chúa vội lại xem, sau đó nói: "Đúng vậy, mới đi qua thôi không có quá xa nhưng vẽ rất giống."
"Cái gì vẽ rất giống vậy?" Giọng nói Hoàng Thượng vang lên. Lý Già La cùng hai vị công chúa đều hành lễ với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nói: "Đều miễn lễ, vừa rồi các ngươi nói chuyện thật náo nhiệt, là đang nói về cái gì?"
Đại công chúa vội nói: "Phụ hoàng, chúng ta đang nói về tranh của Võ mẫu phi vẽ. Ngài xem tranh này vẽ thật sự giống với cảnh bên ngoài! Có phải hay không, phụ hoàng?"
Nhị công chúa cũng cười ha hả, nàng khá ít nói, đặc biệt là ở trước mặt hoàng thượng.
"Vậy? Để trẫm xem nào." Hoàng Thượng nhìn tranh Lý Già La vẽ, sau đó gật đầu, nói: "Tranh vẽ rất đẹp nhưng cái chính là còn thiếu đề từ, thêm vào mới xem như hoàn chỉnh."
Đại công chúa vội nói: "Vậy sao phụ hoàng ngài không tự tay đề lên nhỉ? Phụ hoàng tự tay đề lên mới là một chữ ngàn vàng đó."
Lý Già La cười nói: "Đại công chúa chỉ nói giỡn, thần thiếp vẽ như vậy thì sao có thể để Hoàng Thượng tự tay viết lưu niệm được? Quả thật không xứng!"
Đại công chúa là muốn cất nhắc cho bức tranh này, phải biết rằng trên tranh có chữ ngự bút, nhưng cái chính vẫn là giá trị của người ngự bút không hề không bình thường chút nào.
Hoàng Thượng nói: "Cái gì mà xứng với không xứng? Trẫm cảm thấy rất thích hợp. Vừa lúc, trẫm cũng có hứng thú, quý phi tới đây mài mực giúp trẫm."
Lý Già La đi mài mực, Hoàng Thượng thực nhanh chóng lưu loát đề tự, lại đem mộc của mình ra mà tự mình đóng dấu ấn lên, sau đó giao cho Lưu Vĩnh Toàn, nói: "Mang bức hoạ đi bồi*, làm xong trẫm muốn cất đi."
*bồi tranh: lót giấy,bo lụa ở phía sau giấy
"Hoàng Thượng, không cần đâu." Lý Già La nói.
"Hẳn là rất cần, đến lúc đó chờ Lạc Nhi trưởng thành đưa cho Lạc Nhi." Hoàng Thượng cười nói.
Đại công chúa nghe xong cũng cười hì hì, nói: "Tam hoàng đệ khẳng định sẽ thích bức họa này. Phụ hoàng sao lại không kêu Đại hoàng đệ lại đây? Mấy hoàng đệ tuổi còn nhỏ, nhưng Đại hoàng đệ tuổi lại không khác lắm. Đúng ra là đã tới thời điểm nên ra ngoài học hỏi. Trên sách đều nói! Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đi ra ngoài một chút, cũng sẽ mở rộng tầm mắt!"
Hoàng Thượng nói: "Thân thể Đại hoàng đệ ngươi rất yếu, ra ngoài không thể gặp gió cho nên vẫn lưu lại trong cung đi."
Trên thực tế Hoàng Thượng vẫn cho người đi kêu Đại hoàng tử đến đây. Đây quả thật là một cơ hội tốt, nhưng khi Lý Dung Hoa ở bên kia nghe được thì lại sống chết mà đến đây cầu tình.Nói thân thể Đại hoàng tử không khoẻ, nếu đi đường xa như vậy, giữa đường nếu sinh bệnh thì sẽ không tốt.
Hoàng Thượng vừa nghe liền cảm thấy chán nản. Trước đó không lâu, Lý Dung Hoa còn nói thân thể Đại hoàng tử hiện giờ khá hơn nhiều, ăn cơm cũng bình thường, còn muốn để cho Hoàng Thượng tìm sư phó mà dạy võ thuật. Kết quả thời điểm này thì lại nói là không được.
Nuôi dưỡng một nam hài tử giống như nuôi một vị cô nương, khiến cho Hoàng Thượng rất là bực bội.
Đại công chúa và Nhị công chúa đều có thể chịu được, thì sao một nam hài tử lại không chịu đi ra ngoài?
Hoàng Thượng cũng biết ý muốn của Lý Dung Hoa, là sợ Đại hoàng tử ở trên đường sẽ xảy ra chuyện gì đó. Nếu vậy thì cả đời này của nàng tốt hay xấu gì có muốn trông cậy vào cũng sẽ không còn nữa.
Cái chính là Lý Dung Hoa là mẹ đẻ của Đại hoàng tử nhưng hắn chẳng lẽ không phải là phụ thân của Đại hoàng tử sao?
Làm một phụ thân khẳng định sẽ vì nhi tử của mình mà suy nghĩ, luôn thỉnh thái y chăm sóc tốt còn nghĩ đi ra ngoài chuyến này sẽ có thể rèn luyện cho thân thể Đại hoàng tử ngày một tốt hơn.
Ai ngờ! Lý Dung Hoa sống chết cũng không đồng ý, còn khóc lóc cầu xin, khiến cho tâm tình của Hoàng Thượng không tốt.
Thôi, không đi thì không đi thôi, hắn cũng không miễn cưỡng nữa.
Chỉ là khi Đại hoàng tử nghe được chuyện này thì trong lòng thấy không thoải mái.
Đại công chúa nói: "Thầy giáo chúng ta nói, thân thể càng ốm yếu thì càng phải hoạt động nhiều hơn. Đại hoàng đệ cứ như vậy hoài cũng không được. Nên tìm một sư phó thật sự nghiêm khắc mà dạy dỗ hắn cho tốt. Hắn đã lớn như vậy rồi mà còn ở cùng một chỗ với mẫu phi của mình, thì vĩnh viễn cũng không thể lớn lên được. Nhìn Tam hoàng đệ và Tứ hoàng đệ mà xem! Lúc không có Võ mẫu phi ở bên cạnh cũng sẽ không có khóc nháo lên, mà Tam hoàng đệ còn nói là phải chăm sóc thật tốt cho Tứ hoàng đệ nữa. Dù sao ta cũng cảm thấy Tam hoàng đệ như vậy, mới thật sự là có dáng vẻ của một nam hài tử."
Hoàng Thượng nghe xong nói: "Tam hoàng đệ của ngươi thực hiểu chuyện, trẫm cũng thực vui mừng!"
Có đối lập mới có hiệu quả, Đại công chúa không nói nhiều nữa, cũng không quấy rầy thời gian riêng tư của phụ hoàng và Võ mẫu phi, liền lôi kéo nhị công chúa lặng lẽ rời đi.
Nhị công chúa đối với Đại công chúa nói: "Đại hoàng tỷ, ngươi nói như vậy sẽ tốt sao?" Rõ ràng Đại hoàng tỷ nói Đại hoàng tử không có tốt bằng Tam hoàng tử. Hơn nữa lại còn nói ở trước mặt của phụ hoàng.
Đại công chúa nói: "Ta nói chính là sự thật? Chẳng lẽ không phải sao? Tam hoàng đệ chính là so với Đại hoàng đệ hiếu thắng hơn rất nhiều. Đại hoàng đệ cũng chỉ là ỷ vào lớn tuổi hơn một chút, còn những mặt khác thì có điểm nào mạnh hơn Tam hoàng đệ chứ?"
"Nhưng ở trước mặt của phụ hoàng, nói Đại hoàng đệ không tốt, vậy có khi nào phụ hoàng sẽ tức giận Đại hoàng tỷ hay không?" Nhị công chúa là lo lắng cho Đại công chúa.
Đại công chúa nghe xong cười nói: "Ta biết ngươi là người có lương tâm, nói cho ngươi biết! Phụ hoàng sẽ không tức giận, bởi vì có vài người thích tự mình làm cho nên không có biện pháp, sự thật chính là như vậy."
Lý Dung Hoa tính toán ở trong lòng, nàng cũng hiểu rất rõ ràng! Mỗi lần mang theo Đại hoàng đệ đến gặp mẫu hậu mình bên này, liền phải huyên thuyên một hồi là Đại hoàng đệ đã làm được những gì, bảo nó làm trò rồi căn dặn một mớ thứ, phải tỏ vẻ ra là Đại hoàng tử so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều, phải thực sự là một hài tử tốt.
Nếu trong lòng không phải có dã tâm thì tuyệt đối sẽ không như vậy. Chỉ là ngươi có dã tâm cũng tốt, ngươi kiên trì trụ lại như vậy nhưng đến thời điểm mấu chốt sao ngươi lại không chịu đựng nổi nữa?
Nói đến dã tâm, đừng nghĩ Đại hoàng tử cái gì cũng không biết, chỉ sợ mấy việc không tốt của Đại hoàng tử hay sinh bệnh gì đó cũng đều không có.
Đến lúc đó! Thời điểm thật sự muốn lập Thái tử, khẳng định Lý Dung Hoa sẽ đưa ra yêu cầu lập con trưởng. Mà Đại hoàng tử chính là trưởng tử, cho dù nàng ta không nghĩ cũng sẽ có người lấy trưởng tử làm lý do. Con người của Lý Dung Hoa chỉ cần có chút khả năng thì nàng ta sẽ càng muốn nhiều hơn.
Nếu Thái Tử có một người như vậy làm mẹ đẻ nàng sẽ cảm thấy rất khó chịu. Giống như con chuột sống trong cống vậy chỉ đợi có cơ hội liền cắn người. Loại người này chưa bao giờ làm việc quang minh chính đại cả.
Đại công chúa còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, trong lúc vô tình nàng thế mà lại nghe được! Thừa dịp Vương Hiền Phi không có ở đó Lý Dung Hoa liền âm thầm lặng lẽ nói với Đại hoàng tử, khiến cho Đại hoàng tử phải nhớ kỹ, nàng ta mới là mẹ ruột của hắn, còn Vương Hiền Phi là người đã cướp hắn đi.
Khi đó Đại công chúa còn cảm thấy Lý Dung Hoa này có nhiều chỗ thật đáng thương, có hài tử nhưng cũng không thể tự mình nuôi dưỡng bên cạnh.
Nhưng khi trưởng thành rồi mới biết! Lúc trước chưa chắc gì Lý Dung Hoa không phải là không có ý muốn mượn thân phận của Vương Hiền Phi để nhi tử của mình có được thân phận cao quý hơn. Bởi vì khi đó nàng ta chẳng qua chỉ là cung nữ mà thôi, nuôi nấng hoàng tử không có phần của nàng ta.
Lại nói tiếp, một cung nữ mà có thể bình an sinh ra được Đại hoàng tử thì làm sao là người đơn giản được chứ.
Nếu không phải trời sinh Đại hoàng tử thân thể yếu ớt, nói không chừng Lý Dung Hoa này không biết sẽ còn gây ra những chuyện gì nữa đâu.
Loại người âm hiểm sau lưng này, Đại công chúa đặc biệt không thích, không biết khi nào thì nàng ta sẽ quay qua cắn cho ngươi một phát.
Nếu thật sự để cho nhi tử Lý Dung Hoa lên làm hoàng đế, chỉ bằng vào loại tính cách này của nàng, tất cả mọi người đều sẽ bị nàng trả thù.
Kết quả là làm một phi tần có xuất thân là cung nữ thì sẽ bị người khác xem thường. Nhưng một khi phát đạt lên, thì những cái trước kia so với những cái tốt mà nàng ta có hiện tại cũng sẽ không bằng. Tất cả đều được nắm giữ ở trong tay của nàng ta, suy nghĩ một chút thì nàng ta cũng sẽ biết nên làm như thế nào?
Tất cả những người đã từng sỉ nhục nàng ta, đều sẽ bị nàng ta chà đạp ở dưới lòng bàn chân. Có như vậy thì nàng ta mới cảm thấy thống khoái*.
*thống khoái: hả hê, thoải mái, thoã mãn cơn giận
Đại công chúa đối với Nhị công chúa nói: "Nhị hoàng muội, chúng ta tuy rằng là công chúa, nhưng có một số việc cũng cần phải hiểu rõ ràng. Những hoàng đệ này của chúng ta, về sau sẽ có một người trở thành Thái tử. Nếu là ngươi, ngươi hy vọng ai sẽ làm Thái tử? Ngươi hy vọng là Đại hoàng đệ sao? Rồi nhiều năm sau đó, phụ hoàng không còn nữa, mẹ đẻ Đại hoàng đệ sẽ trở thành Thái Hậu, leo lên trên đầu của mẫu phi ngươi, như vậy ngươi sẽ vui sao?"
Nhị công chúa vội lắc đầu, nàng khẳng định không vui, bởi vì hiện tại mẫu phi nàng so với mẹ đẻ của Đại hoàng còn muốn cao quý hơn nhiều. Chỉ cần nghĩ đến việc mẫu phi của mình phải hành lễ với mẹ đẻ Đại hoàng huynh nàng liền cảm thấy khó chịu.
"Thân thể Đại hoàng huynh không tốt, chắc là không thể lên làm Thái tử rồi." Nhị công chúa cũng biết như vậy.
Đại công chúa nói: "Nhưng nếu như thân thể Đại hoàng đệ đột nhiên tốt hơn thì sao? Đến lúc đó, hắn lại là trưởng tử, rồi những vị triều thần kia lại thích lải nhải dài dòng yêu cầu phải lập con trưởng, mà mẫu hậu ta lại không có sinh đệ đệ cho ta, vậy thì không phải là hắn sẽ trở thành người đầu tiên được ứng cử hay sao?"
Nhị công chúa nói: "Không phải còn có tử bằng mẫu quý sao*? Luận theo thân phận thì cũng là mẫu phi của Tam hoàng đệ cao quý hơn một ít."
*tử bằng mẫu quý: con vinh nhờ mẹ
Hài tử ở trong cung cũng không phải đơn giản, những đạo lý cơ bản này cũng có thể hiểu được.
Nếu nói muốn có huynh đệ là Thái Tử thì nàng khẳng định nàng hy vọng sẽ là hài tử của quý phi. Bởi vì bản thân quý phi so với địa vị của mẫu phi nàng còn muốn cao hơn. Về sau cho dù là mẫu phi mình có hành lễ với quý phi thì nàng cũng sẽ không cảm thấy mẫu phi mình phải chịu uất ức.
Huống chi! Bản thân Nhị công chúa cũng rất thích quý phi nương nương. Ít nhất thì thoạt nhìn cũng thực khí chất hơn.
"Ngược lại thì đây cũng là một cách nói. Có điều là có vài người vẫn thích lập con trai trưởng, đến lúc đó ma xui quỷ khiến, sẽ còn có thêm vài người mà quạt gió thêm củi*. Chúng ta làm công chúa, tuy là không thể xen vào việc triều chính, nhưng cũng nên xem xét mà hiểu cho rõ ràng. Về sau khi chúng ta trưởng thành rồi, mới có những ngày sống an lành."
*quạt giớ thêm củi: đổ dầu vào lửa
Công chúa mà chọn nhầm phe thì sau này sống còn không bằng một công chúa an phận không quản sự đời, tình huống như vậy Đại công chúa tuyệt đối không nghĩ đến.
"Vậy vì cái gì mẫu hậu lại không đem Tam hoàng đệ đi làm con của người khác, trực tiếp trở thành con của vợ cả không phải là được rồi sao?" Nhị công chúa nói, chẳng lẽ đây không phải là một phương pháp rất tốt hay sao?
Đại công chúa nói: "Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi, ngươi đã quên là còn có Ngũ hoàng đệ sao? Ngũ hoàng đệ lại là do vị vương gia bên kia nuôi dưỡng, mà vương gia chính là nhà mẹ đẻ của Hoàng tổ mẫu chúng ta. Ngươi nói mẫu hậu ta làm được gì đây? mà Hoàng tổ mẫu lại chính là nhân gia bà bà. Bà là trưởng bối, có đôi khi một câu nói một lời nói của bà thôi cũng đã đỉnh hơn cả ngàn câu rồi."
Cho nên chủ yếu vẫn là do phụ hoàng, nếu phụ hoàng có thể hạ quyết tâm thì Ngũ hoàng đệ căn bản là không có cơ hội.
Hôm nay nàng cảm thấy nói chuyện với Nhị công chúa đã khá nhiều. Dù sao thì làm công chúa cũng không thể không biết cái gì. Nếu bị người khác lợi dụng mà vẫn không biết gì vậy thì thật quá buồn.
Đương nhiên, cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào việc chính sự, nếu là như vậy thì kết cục sẽ thực thảm hại. Nàng chỉ cần làm một tỷ tỷ tốt và tuyển ra một người đệ đệ tốt, có thể nâng đỡ thì sẽ nâng đỡ một phen.
Ở bên này, Lý Già La và Hoàng Thượng thì ở bên nhau, cùng dùng bữa, Lý Già La nói: "Hoàng Thượng, Đại công chúa có hơi quá thẳng thắn, mong ngài đừng để trong lòng."Ý muốn của Đại công chúa không biết có khiến cho mọi người hiểu lầm không nữa?
Hoàng Thượng nghe xong cười nói: " Nữ nhi của Trẫm! Trẫm biết, lòng dạ hẹp hòi là có, nhưng nếu chân chính là việc hại người thì sẽ không làm. Chỉ là một tiểu cô nương thôi, nếu có chút lòng dạ hẹp hòi thì cũng không có gì đáng trách, sao trẫm có thể trách phạt nàng được chứ?"
Tiểu nha đầu là muốn nhắc tới đại nhi tử để khiến cho mình cảm thấy trong lòng không thoải mái. Mà hắn cũng phải thừa nhận là vừa nhớ tới đại nhi tử này thì trong lòng quả thật thấy chẳng thoải mái gì. Một tiểu kỹ xảo nhỏ này cũng không tính là cái gì.
Nói thật lòng thì một ít cách làm này của nữ nhi cũng chưa chắc gì là không có nơi để dùng đến. Dĩ nhiên, nếu là cố ý bắt chẹt quá mức thì sẽ không tốt.
"Thái Hậu nương nương ở bên kia, lát nữa thần thiếp muốn đi qua thỉnh an, Hoàng Thượng có muốn đi qua đó không?" Lý Già La hỏi.
Hoàng Thượng nói: "Đúng lúc ta cũng muốn, vậy cùng đi đi, gọi Đại công chúa và Nhị công chúa cùng đi theo."
Lần này mang theo nhóm hoàng tử và hoàng nữ, cái chính là tuổi Đại công chúa và Nhị công chúa cộng lại cũng vẫn còn nhỏ. Nhưng mà tuổi Đại hoàng tử thì lại không còn nhỏ nữa.
Không thể không nói rằng Đại công chúa đã thành công khiến cho Hoàng Thượng đau đầu không vui khi vừa nhắc tới Đại hoàng tử.
Hoàng Thượng cùng Võ quý phi mang theo Đại công chúa Nhị công chúa đi thỉnh an Thái Hậu bên này. Vương thái hậu cười nói: "Các ngươi cũng khỏe, không có bị say tàu đi."
"Hoàng tổ mẫu, chúng ta đều khoẻ! Hoàng tổ mẫu, vừa nhìn thấy dáng vẻ này của ngài thì liền biết một chút việc cũng không có xảy ra với ngài, thật là làm cho chúng ta hâm mộ chết đi được. Lúc đầu mới lên thuyền, ta còn cảm thấy có chút choáng." Đại công chúa chạy đến bên cạnh Vương thái hậu, làm nũng nói.
Vương thái hậu cười ôm Đại công chúa, nói: "Thuyền hoàng gia của chúng ta, vừa nhanh vừa ổn, rất ít khi bị say tàu. Thời điểm ai gia còn trẻ tuổi, có một lần đi theo phụ thân nhậm chức từ bên ngoài trở về, chính là đi bằng thuyền quan. Một con sóng theo gió đánh thẳng vào, chiếc thuyền bị lay động mạnh, tất cả đồ vật trên bàn đều bị đánh nát rơi trên mặt đất. Lúc ấy hù cho ai gia sợ gần chết. Sợ lật thuyền, sau đó thì sẽ không còn thấy cha mẹ nữa. Có ai ngờ đâu ngay lập tức lại gió êm sóng lặng, thật sự là rất hung hiểm."
Người bên cạnh liền nịnh hót nói: "Đây là được thừa hưởng phúc khí lớn của Thái Hậu nương nương, những kẻ muốn tác quái không còn dám gây ra sóng gió gì nữa. Hiện giờ, chúng ta ngồi thuyền này, còn có long khí của Hoàng Thượng, những kẻ tác quái đó còn ai dám ra đây mà quấy rối? Hơn nữa Thái Hậu nương nương có phúc khí, khẳng định là một đường thăng tiến không gặp phải cản trở!"