Hậu Cung Kế

Chương 141: Diệu kế



Edit: Mị Đức tần

Beta: Thảo Hoàng Quý phi

Chuyện Võ gia ở Hàn Châu làm cho người bên ngoài hiểu rõ. Người Võ gia cũng không dám nói với bên ngoài mình là thân nhân của Võ Quý phi.

Nhưng cũng có người nói Võ Quý phi bất cận nhân tình, tuy không phải thật sự là ruột thịt thì cũng là họ Võ, không nên trừng phạt như vậy.

Nhưng lại có người nói đấy là ý tứ của Hoàng Thượng, Võ gia giả mạo nhà mẹ đẻ của Quý phi, như vậy cũng được sao?

Tóm lại, mỗi người nói một kiểu nhưng cũng không dám táo bạo nói ra, bởi vì đây là mặt mũi Hoàng gia, nói ra không phải tìm phiền phức cho bản thân sao?

Do đó có thể nhìn ra được Hoàng Thượng thật sự sủng ái Võ Quý phi, bằng không cũng sẽ không quản chuyện này. Hoàng Thượng người ta là ngôi cửu ngũ chí tôn trăm công ngàn việc đâu phải ít.

Bên kinh thành, người nhà Lý Dung hoa bởi vì phụ thân được sắc phong là Huyện công đã sớm từ quê nhà dọn tới kinh thành.

Đại Hoàng tử là do cô nương Lý gia sinh, tuy rằng Lý gia nhà nghèo, sau lưng bị nói là nhà giàu mới nổi nhưng lại có không ít người đến kết giao. Mặc kệ Đại Hoàng tử tại sao sinh bệnh, thân thể tại sao suy nhược, cũng đã sống hơn mười tuổi. Nhìn dáng vẻ có thể lớn lên, chỉ cần trưởng thành, là nhi tử của Hoàng đế, sợ gì Vương gia chứ. Có cháu ngoại Vương gia vậy thì Lý gia sầu cái gì đây?

Nói không chừng về sau tạo hoá tốt có thể ngồi lên vị trí kia.

Khi đó thì cái gì là nhà giàu mới nổi, đều không phải là nhà giàu mới nổi sao.

Lý Huyện công phụ thân Lý Dung hoa tiếp đãi khách nhân, sau đó liền đi tìm thê tử của mình.

Nữ nhi mình phát đạt cho nên Lý Huyện công cũng học đòi người ta tìm thêm mấy phòng thiếp thất.

Nhưng do quan hệ với nữ nhi, đối với thê tử vẫn rất tôn trọng, tuy rằng bà ta là lão phụ nhân nhưng với hiện tại không có mấy tiểu thiếp mua vui thì ở kinh thành này sẽ bị người chê cười.

Tốt xấu gì cũng là Huyện công, không thể sống như người nhà quê, chỉ có một lão bà.

Trong cuộc đời này Lý Huyện công phu nhân đắc ý nhất là sinh ra một nữ nhi tốt, tuy rằng trước đây mình không thích đứa con gái này, lại vì trong nhà không kham nổi mới bán nữ nhi này đi.

Ai biết nữ nhi có phúc khí như vậy, bị bán đi còn có thể tiến cung, tiến cung rồi lại hầu hạ Hoàng Thượng, hơn nữa còn sinh cho Hoàng Thượng một nhi tử.

Nhi tử kia của Hoàng Thượng chính là cháu ngoại của mình. Mỗi lần Lý Huyện công phu nhân nhắc tới việc này thì rất đắc ý. Bởi vì sinh ra một nữ nhi như vậy, lúc trước nhà bọn họ ở quê, kể cả Huyện thái gia gặp mình còn phải khom lưng chắp tay thi lễ.

Hiện giờ cả nhà bọn họ đều dọn tới kinh thành rồi, tốt xấu gì đi ra ngoài cũng là hoàng thân quốc thích, đi làm khách nhà người ta còn ai dám coi khinh? Không phải đều là cung cung kính kính gọi mình một tiếng phu nhân sao.


Lý huyện công phu nhân rất đắc ý, chỉ duy nhất không tốt chính là lão bất tử nhà mình còn mang thêm mấy cái hồ ly tinh, ý định chọc mình tức giận. Chỉ là lão bất tử cũng không học người khác sủng thiếp diệt thê, rốt cuộc vẫn là nữ nhi do mình sinh, nếu không có nữ nhi thì hết thảy mọi thứ trong nhà này cũng không có. Lão bất tử lại hoa tâm nhưng cũng gọi mình là Đại phu nhân.

“Tiến cung tìm nương nương?” Lý huyện công phu nhân nói: “Ngươi lại có chuyện gì muốn nhờ vả nữ nhi nữa?”

Lý huyện công phu nhân không hài lòng, như thế nào lại luôn có chuyện phiền toái, mà phiền toái lại đi tìm nữ nhi của mình?

Lý huyện công phu nhân biết nếu không có nữ nhi mình sẽ chẳng có gì. Nếu luôn phiền lòng nữ nhi, đến lúc đó đứa con gái này không vui, nhà mình làm sao mà chống đỡ?

Không lẽ là huynh đệ của mấy tiểu thiếp kia muốn làm quan, nếu thật vậy, bà không mang đám hồ ly tinh kia đánh đến máu chó phun đầy đầu mới lạ.


“Cái gì mà phải làm chứ?” Người nói với nương nương là sự tình lần này không thành được. Ta không thể tiến cung, người nói với nương nương cho thật tốt. Đừng làm cho nàng nghĩ nhiều, chỉ cần nuôi dưỡng Đại Hoàng tử cho tốt thì mọi việc coi như ổn thoả, về sau lại nói tiếp.” Lý Huyện trả lời. “Chuyện này quan trọng, ngươi nhanh tiến cung đi, ta một nam nhân không có biện pháp tới hậu cung.”

Tuy rằng Lý Dung hoa là Dung hoa nhưng kỳ thực không có tư khác làm cho nhà mẹ đẻ của mình tiến cung. Nhưng Triệu Hoàng hậu nhìn nàng sinh Đại Hoàng tử liền cho nàng một tháng gặp nhà mẹ đẻ một lần.

Lý Huyện công phu nhân xem bộ dạng của trượng phu liền biết không phải là giỡn, khẳng định là có chuyện quan trọng giúp nương nương làm. Hiện tại sự tình không hoàn thành, sợ nương nương sốt ruột cho nên mới kêu mình tiến cung nói.

Lý Huyện công phu nhân sai người đến hoàng cung đệ thẻ bài. Triệu Hoàng hậu biết người nhà Lý Dung hoa muốn vào cung gặp nàng ta cũng không nói thêm gì, trực tiếp đồng ý. Hiện giờ trừ bỏ cung vụ, mỗi ngày nàng đều đến Trường Xuân cung xem Tam Hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.

Có đôi khi thấy Tam Hoàng tử ngồi trước thư án tập viết, trong lòng Triệu Hoàng hậu có bao nhiêu vui sướng, nếu mình cũng có nhi tử như hắn thì thật tốt quá rồi.

Nhưng nếu mình có nhi tử thân sinh chỉ sợ tâm tính sẽ đổi khác, không còn bình tĩnh giống như hiện tại nữa, nhất định vì bảo trụ nhi tử mà tính kế người khác. Nói không chừng cũng sẽ khiến cho Hoàng thượng ghét bỏ mà không thể an an ổn ổn ngồi ở vị trí này. Cũng không giống hiện tại có thật nhiều sự lựa chọn. Chỉ cần tuyển ra một hoàng tử có lợi đối với mình, sau đó thả lỏng tâm tình tiếp tục làm mẫu nghi thiên hạ. Hai việc này quả thật khác nhau, bên nào nặng bên nào nhẹ nghĩ sẽ biết.

Lý Dung hoa biết mẫu thân muốn vào cung gặp mình, đầu tiên đến cung Hoàng hậu tạ chủ long ân. Thân phận nàng không đủ tư cách để có thể đơn độc gặp mặt nhà mẹ đẻ, do ân điển Hoàng hậu ban mới có cơ hội. Ở phương diện này nàng vẫn vô cùng cẩn thận không để phạm phải sai lầm.

Triệu hoàng hậu nói: “Lý Dung hoa không cần đa lễ, bổn cung tốt xấu gì cũng là mẫu hậu của Đại Hoàng tử, ngươi nuôi dưỡng hắn thật tốt chính là báo đáp bổn cung rồi.” Lý Dung hoa cảm kích đến rơi nước mắt.

Chờ Lý Huyện công phu nhân đi vào đến tẩm cung của Lý Dung hoa, lần nữa lại cảm khái. Đồ vật trọng cung quả thật so với bên ngoài không phải chỉ tốt hơn một ít mà là vô cùng tốt. Nhìn xem bài trí như này khiến cho người ta muốn ở lại.

Lý Huyện công phu nhân không muốn hành lễ với nữ nhi mình, nhưng lễ nghi ở đây không thể bỏ. Vì vậy không cam tâm tình nguyện mà hành lễ.

Lý dung hoa mệt mỏi nói: “Nương đứng lên đi, đây là quy củ cho người bên ngoài xem, nếu không làm sẽ bị người bắt lấy nhược điểm, bổn cung không thể không cẩn thận.”

Lý Huyện công phu nhân nói: “Ngươi không phải có Đại Hoàng tử sao, người khác xem mặt mũi hắn cũng sẽ không dám đối với người xằng bậy như vậy. Ai nha! Cái lư hương này quả thật quá tốt, khẳng định giá trị không nhỏ đâu.” Nếu Lý Dung hoa gật đầu không chừng vị Lý Huyện công phu nhân sẽ mang lư hương về luôn.

Lý Dung hoa nói: “Hôm nay tiến cung là có chuyện gì?”

Lý Huyện công phu nhân vỗ vỗ cái trán, nói: “Xem ta thiếu chút nữa đã quên mất chính sự rồi. Cha ngươi kêu ta tiến cung nói với ngươi sự tình không thành, bảo ngươi chăm sóc Đại Hoảng tử cho tốt thì mọi việc ổn thoả.”

Lý Dung hoa hỏi: “Cái gì? Không thành?” Sao lại không thành? Nàng không tin, nhưng cha kêu nương tiến cung nói với mình thì chuyện này tuyệt đối không gạt người.

“Các người rốt cuộc là có chuyện gì, lại không nói rõ ràng với ta, làm cho ta thấy thật mơ hồ không rõ.” Lý Huyện công phu nhân nói.

Lý Dung hoa nói: “Nói rõ ràng với ngươi thì ngươi có biện pháp hỗ trợ sao?”

Lý Huyện công phu nhân thấy nữ nhi là bộ dạng lãnh đạm đối với mình thì nhịn không được lại khóc lóc tố khổ một phen: “Ta biết ta biết, trong lòng ngươi vẫn luôn oán trách ta lúc trước mang ngươi bán đi. Ngoài miệng không nói nhưng trong lòng khẳng định vạn phần không thích ta. Nếu không phải vì thân phận hiện giờ của ngươi thì phỏng chừng ngươi cũng không nhận mẫu thân ta đây. Mệnh ta sao lại khổ vậy chứ, trước kia nghèo khó cũng nuôi dưỡng đám huynh đệ các người lại không hưởng qua chút phúc nào hết. Bây giờ ngươi bay lên cao rồi, không dìu dắt người nhà mẹ đẻ, lão cha ma quỷ của ngươi lại tìm về thật nhiều hồ lý tinh khi dễ ta. Ta sống trên đời này còn ý nghĩa gì nữa, không bằng đâm đầu mà chết.”

Người hầu bên cạnh Lý Dung hoa nhanh chóng lui xuống. Mỗi lần vị Lý Huyện công phu nhân lại đây đều khóc lóc nỉ non một phen làm như tất cả mọi người đều khi dễ bà ta vậy. Quả nhiên là nhà giàu mới nổi, quy củ trỏng cung cũng không biết còn dám hô to gọi nhỏ nữa.

Lý Dung hoa xuất thân là cung nữ, chẳng qua do vận khí tốt, mang long tự rồi hạ sinh Đại Hoàng tử mới có thể bay lên cao. Đối với chủ tử như vậy, cung nhân trong cung có chút chướng mắt, lại thấy bộ dạng này của mẫu thân Lý Dung hoa càng coi kinh trong lòng.

Lý Dung hoa nhìn mẫu thân mình hô to gọi nhỏ nửa ngày, nói: “Nháo đủ chưa? Đủ rồi thì sửa sang quần áo chỉnh tề, lát nữa cùng ta đi gặp Hoàng hậu nương nương. Ngươi nói rất đúng, là do ngươi mệnh khổ nên mới mang nữ nhi là ta đây đi bán.” Nàng ở trong cung là thập tử nhất sinh, để có cục diện hôm nay không biết phải trải qua bao ngày nơm nớp lo sợ, mà mẹ đẻ lại như vậy làm trong lòng Lý Dung hoa càng khổ sở.

Thân thể Đại Hoàng tử vẫn luôn không tốt, nàng sợ một ngày Đại Hoàng tử sẽ bỏ mình mà đi. Loại sợ hãi thời thời thời khắc khắc bám lấy mình, nhưng ai có thể an ui mình?

Thực ra Lý Dung hoa muốn được Hoàng thượng an ủi. Nhưng chẳng qua mình chỉ là vật bài trí nhỏ nhoi căn bản không vào được mắt của Hoàng thượng. Nếu không phải mình vận khí tốt sinh ra Đại Hoàng tử, sợ rằng đã sớm bị Hoàng thượng ném ra sau đầu.

Lý Huyện công phu nhân cũng biết ở trước mặt nữ nhi này của bà, căn bản không giống trước đây, có thể la lối khóc lóc, chỉ là trong lòng ôm một ít hy vọng. Tục ngữ nói, hài tử biết khóc có đồ ăn, ở trước mặt nữ nhi khóc lóc kể lể thì nữ nhi mới đau lòng mình. Bằng không hướng về lão ma quỷ kia thì làm gì có chỗ tốt.

Chỉ là hiện tại Lý Dung hoa không có tâm tình kia, nàng bị tin tức vừa mang tới đả kích không nhỏ. Kết quả tại sao lại như vậy. Lẽ ra phải thực dễ dàng hoàn thành, tại sao sự tình thành ra như vậy?

Phi tử nào không mong muốn mình có nhà mẹ đẻ hữu lực để dựa vào? Tựa như Lý gia bọn họ, hiện tại ở kinh thành thì sau này làm việc mới có thể dễ dàng. Nhưng là Quý phi bên kia sao lại tạo ra kết quả thế này chứ? Không sai, chuyện Võ gia ở Hàn Châu này quả thực có quan hệ với Lý dung hoa. Nếu sinh Hoàng tử đều muốn nghĩ tiến thêm một bước, mà người không có dã tâm đó trong hậu cung này đích thực là không có. Ngay cả Lý Dung hoa xuất thân từ cung nữ cũng không ngoại lệ.

Đại Hoàng tử của nàng đang dần lớn lên, đây cũng là thời gian để phát lực.

Nhưng Hòang thượng đối với Võ Quý phi sinh hạ Tam Hoàng tử cùng Tứ Hoàng tử quả thực vạn phần coi trọng. Lý Dung hoa lại không được sủng, chỉ có thể hướng ra ngoài mà nghĩ cách.

Ban đầu tính toán làm người Võ gia và Quý phi ngẫu nhiên gặp rồi nhận nhau, sau đó Võ gia này tiến vào tầm mắt của Hoàng thượng. Mà Võ gia này chỉ có bạc chứ hoàn toàn không có đầu óc bản lĩnh sớm muộn gì cũng kéo ngã Võ quý phi. Còn mấy cô nương Võ gia cũng không phải đèn cạn dầu, liền mang làm đá ngáng chân Võ Quý phi, đúng là diệu kế.

Đến lúc đó bởi vì Võ gia mà Hoàng thượng chán ghét luôn Võ Quý phi, đó chính là chuyện tốt.

Ai biết Võ Quý phi này căn bản không thèm nhận người Võ gia, không lẽ cảm thấy không có nhà mẹ làm chỗ dựa cũng được?

Thế thì cũng quá choáng váng! Trong cung này có ai là không dựa vào nhà mẹ đẻ chứ?

Không nói cái khác, Triệu Hoàng hậu cũng dựa vào Triệu gia mới có thể an an ổn ổn làm Đương kim Hoàng hậu sao? Còn Vương Thái hậu cũng có Vương gia thì trước kia mới có thể làm Hoàng hậu rồi thành Thái hậu. Kết quả là như vậy nhưng ai ngờ Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ chí tôn lại ra mặt thay cho Võ Quý phi. Người Võ gia quá ngu ngốc!

Lý Dung hoa vì mất đi cơ hội như vậy nên trong lòng rất không thoải mái, dễ chịu nên đối với mẫu thân không có sắc mặt tốt.

Trong nhà đơn giản nghĩ mình có thể tiến thêm một bước, mang lại chỗ tốt cho bọn họ nên mới giúp đỡ mình. Bằng không mình ngã xuống đối với bọn họ cũng không có lợi cho nên Lý Dung hoa cảm thấy nhà mẹ đẻ mới là quan trọng nhất.

Ngầm tìm cho Võ Quý phi một nhà mẹ “đáng tin cậy”, về sau có thể khiến nàng ta sứt đầu mẻ trán.

Thôi, lần này không thành vẫn nên quy củ một ít. Đôi khi vận khí rất quan trọng.

Nói đến Lý Dung hoa, nhiều phi tần có địa vị thân phận so với nàng ta cao hơn không biết bao nhiêu, nhưng chỉ có mình nàng ta có long chủng hạ sinh Hoàng tử liền được phong phân vị. Đây là vận khí tốt của Lý Dung hoa. Nàng ta luôn tin tưởng nếu ông trời đã cho mình Đại Hoàng tử thì nhất định có thâm ý.

Ở trong cung này không cần coi khinh bất luận nữ nhân nào, đặc biệt là nữ nhân có Hoàng tử vì ở sâu bên trong nội tâm đều có dã tâm bừng bừng. Lý Dung hoa cũng vậy. Thế cho nên mới có chuyện phụ thân nàng ta ở ngoài cung tìm người ngáng chân Võ Quý phi đã có hai Hoàng tử. Có thể thấy không thể tuỳ ý bỏ qua bất cứ dạng người nào.

Lý Già La và Hoàng thượng ở Hàn Châu vài ngày rồi theo ngự giá trở về. Ở thời điểm trở về cũng không cải trang nữa mà đường đường chính chính đi.

Ở Hàn Châu mọi việc đã giải quyết ổn thoả vì vậy tâm tình Hoàng thượng thật không tệ. Trở về Thanh Châu biệt viện cũng cảm thấy đặc biệt khoan khoái và thoải mái.

Lý Già La nhớ nhung hai đứa nhỏ ở trong cung. Tuy rằng ra ngoài chơi thật tốt nhưng lâu ngày không thấy chúng cũng làm cho nàng nhớ thương. Mỗi ngày đều có tin tức mang tới nhưng rốt cuộc là không thấy mặt.

Thật nhanh đoàn người đã tới Thanh Châu biệt viện rồi. Vương Thái hậu thấy Hoàng thượng trở lại cao hứng không ít. Bà ở biệt viện này tu dưỡng đã lâu, thân thể cũng tốt lên không ít.

“Hoàng thượng có muốn ở Thanh Châu biệt viện một thời gian không, hay vẫn lập tức chuẩn bị đi?” Vương Thái hậu hỏi.

Hoàng thượng nói: “Nếu mẫu hậu đã tu dưỡng tốt, trẫm lập tức sẽ rời đi. Trong thời gian này ở kinh thành có không ít chuyện cần phải trở về, không thể chậm trễ nữa.”

Vương Thái hậu gật đầu, nói: “Cũng đúng, ai gia nghĩ cũng đến lúc nên trở về rồi. Dọc đường đi mọi thứ ổn thoả chứ, Quý phi có chiếu cố Hoàng thượng tốt không?”

Hoàng Thượng nói: “Hết thảy mọi thứ đều tốt, tạ mẫu hậu quan tâm.”

Vì vậy mọi người chuẩn bị lập tức hồi kinh.

Vương Thái hậu chờ người Vương gia thu thập mọi thứ ổn thoả cũng liền cùng nhau mà hồi kinh.

Thừa Ân công phu nhân hỏi: “Nương nương, không phải ngài nói còn muốn ở đây thêm một thời gian sao?”

Hơn nữa còn chuẩn bị lấy lý do sinh bệnh yêu cầu người hầu hạ, mang Võ Quý phi lưu lại. Rốt cuộc Vương Thái hậu là mẫu thân Hoàng thượng, Hoàng thượng đã nói có chuyện quốc gia phải xử lý, không có khả năng ở lại, mà lúc này hậu cung phi tần ít người, Võ Quý phi không thể không ở lại hầu hạ vị bà bà này.

Chỉ cần để Võ Quý phi lưu lại thì tất cả mọi thứ đều thuận lợi. Đến lúc đó nữ nhi của mình ở trong cung không còn đối thủ mạnh là Võ Quý phi nữa, nói không chừng sẽ có long chủng.

Còn nữa, trong cung nhiều nữ nhân như vậy mà Võ Quý phi trường kỳ không ở trong cung, Hoàng thượng không chừng sẽ vứt nàng ta ra sau đầu mà quên lãng. Đến lúc đó Thái hậu khoẻ mạnh mà Võ Quý phi lại sinh bệnh thì tự nhiên nàng ta phải ở lại Thanh Châu biệt Viện. Mà ở tại nơi này rồi Hoàng thượng không nghĩ đến nàng ta cũng không triệu về kinh nữa. Năm sau lại có đợt tuyển tú, nhiều cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tới thì đến lúc đó có ai còn nhớ vị Võ Quý phi này là ai. Nói không chừng vận mệnh của nàng ta phải ở lại Thanh Châu biệt viện này mãi, vĩnh viễn cũng không được về hoàng cung trong kinh thành. Mà Vương Thái hậu là mẫu thân Hoàng thượng muốn trở lại kinh thành còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Chuyện tốt như vậy tại sao cuối cùng Thái hậu không chịu làm?

Vương Thái hậu nói: “Không phải là ta không làm nhưng dù ai gia sinh bệnh cũng không có khả năng Hoàng thượng lưu Võ Quý phi lại Thanh Châu biệt viện. Mặt khác trong cung còn Tam Hoàng tử và Tứ Hòang tử, không phải chúng tồn tại là nhắc nhở Quý phi tồn tại sao? Người hầu hạ không nhất định là Quý phi, nếu ai gia cương quyết lưu Quý phi lại không phải khiến Hoàng thượng mất hứng sao.”

Chủ yếu trong chuyện này Thừa Ân công phu nhân nghĩ không thấu đáo, hiện tại nói đến kết quả, Vương Thái hậu cũng không dám mang sủng phi của Hoàng thượng lưu lại. Nếu thật sự ương ngạnh tiếp tục, lỡ như Hoàng thượng nghĩ đến loại sự tình kia còn không phải mang rắc rối đến cho Vương gia, như vậy thì có gì tốt?

Chỉ là việc này Vương Thái hậu cũng không nói rõ với Thừa Ân công phu nhân, rốt cuộc chuyện này càng ít người biết càng tốt. Cho nên bà ta mới lấy cớ này để nói chuyện.

Thừa Ân công phu nhân không hài lòng cũng không dám biểu thị ra mặt, cảm thấy Vương Thái hậu không còn như quyết đoán như trước kia, không lẽ coi sói thành hổ mà sợ?

Như vậy quả thật không được. Thừa Ân công phu nhân cảm thấy mình cần nói lại việc này với trượng phu. Vương Thái hậu là mẫu thân Hoàng thượng, sao lại sợ một Quý phi nhỏ nhoi.

Vương Thái hậu nhìn Thừa Ân công phu nhân đi ra ngoài, chỉ có thể than nhẹ một tiếng. Kỳ thật việc này là cơ hội ngàn năm có một, ở bên ngoài tại Thanh Châu biệt viện này chỉ cần Võ Quý phi rơi vào trong tay mình thì tuyệt đối không có chuyện nàng ta hồi kinh được. Đến lúc đó hai Hoàng tử kia xử lí tốt là được.

Nhưng ai cho Thừa Ân công phu lộng hành như vừa rồi? Vương Thái hậu sợ chuyện bé xé ra to, chỉ có thể nhịn đau từ bỏ phương pháp này, về sau không có cơ hộ tốt như vậy âu cũng là mệnh.

Thu thập mọi thứ ổn thoả rồi, Lý Già La trở về cũng là ngồi thuyền. Bởi vì lần này ra ngoài không mang theo Đại Công chúa và Nhị Công chúa, Đại Công húa vẫn luôn quấn lấy mình đòi giảng sự tình bên ngoài. Nhưng cũng không có cách nào, Hoàng thượng để hai cô công chúa lại Thanh Châu biệt viện mà không mang theo người.

Rốt cuộc hai công chúa này còn nhỏ, với tình huống này muốn tìm người chiếu cố các nàng cho nên chỉ có thể dạo chơi ở phụ cận Thanh Châu.

Đại công chúa quen thuộc với Lý Già La hơn nên nói cho nàng sự tình gần đây của Thanh Châu biệt viện, trừ bỏ tin tức của Vương Thái hậu thì thật sự còn vài chuyện ngoài ý muốn khác.

“Chính là ở trên hồ, hoàng tổ mẫu triệu không ít khuê nữ Thanh Châu lại đây du hồ, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp. Thế nhưng lại có hai cô nương rớt xuống nước mà không biết bơi, đều doạ mọi người. Sau một người ở trên thuyền nhảy xuống cứu vì vậy hoàng tổ mẫu liền tứ hôn cho bọn họ.” Đại công chúa nói. “Ta xem tứ hôn lần này thật đơn giản. Nhưng nghe trong nhà cô gái kia đều không cao hứng. Mà hoàng tổ mẫu đã lên tiếng bọn họ cũng không còn cách nào khác.”

Đại công chúa biết những cô nương gia đình khuê các kia là vào sang năm tham dự tuyển tú. Lần này Thái hậu ở Thanh Châu biệt viện một thời gian, còn triệu kiến các nàng, đây tuyệt đối là cơ hội tốt. Nếu lọt vào mắt Thái hậu về sau tuyển tú không phải dễ dàng lắm sao? Nhưng chuyện này diễn ra trước mặt mọi người, cũng không thể che lấp được vì thế cửa hôn sự này cứ như thế mà thành.

Đại công chúa nói với Lý Già La: “Bọn họ còn nói cho ta biết là trong chuyện này có người cố ý. Bởi vì rớt xuống hai cô nương là hai người đẹp nhất Thanh Châu này. Nhà khác sợ hai vị này lọt vào mắt Thái hậu thì đến lúc tuyển tú không đến lượt người nhà mình nên mới có chuyện này.”

Lý Già La hỏi: “Còn một cô nương nữa thì sao, không có người cứu? Không phải rơi xuống hai người à?”

Đại công húa nói: “Thuyền nương đi xuống cứu rồi.”

Nói như vậy là tại phụ cận còn có thuyền nương cho nên đi cứu nhưng lại cứu sau. Còn vị trước liền có một mối hôn sự. Thật có ý tứ. Nếu nói không phải cố ý thì Lý Già La là người đầu tiên không tin tưởng.

Thanh Châu nơi này thật quá nhiều chuyện. Nhưng lần này Hoàng thượng trở về cũng không mang theo người nào hết. Có lẽ là chờ sang năm tuyển tú.

Trong cung có Vương Minh Nhã, có lẽ Thái hậu cũng không hy vọng có nhiều tân phi tới tranh sủng đâu.

Lại nói tiếp không biết lần này tuyển tú trong cung sẽ thành bộ dạng gì nữa.

Bây giờ nàng triệt để biến thành lão nhân trong cung rồi. Tuy rằng Hoàng thượng đăng cơ lần đầu tiên tuyển tú nhưng mà cũng đã bốn năm năm rồi. Người cùng tuyển tú lần đó đã có người chết, thất sủng cũng có.

Dọc đường đi, Đại công chúa và Nhị công chúa ở cạnh Lý Già La đã lâu liền đi thỉnh an Thái hậu nhưng vẫn là theo bên người Lý Già La.

Cung ma ma cười nói: “Hai vị công chúa và Quý phi quan hệ thật hoà hợp ”

Đại công chúa nói: “Cung ma ma, mẫu hậu ta nói, ra bên ngoài thì đi cùng Quý phi nương nương. Nhưng mà Quý phi và Phụ hoàng ra ngoài một mình nên bây giờ ta muốn tiếp xúc với nàng nhiều hơn bằng không trở về ăn nói với mẫu hậu ra sao.”

Vương Thái hậu nghe xong, cười nói: “Ngươi con khỉ này, Quý phi là đi hầu hạ Phụ hoàng ngươi, vất vả như vậy ngươi lại không biết thông cảm?”

Đại công chúa nói: “Quý phi nương nương cũng không chê ta và nhị muội phiền có phải hay không Quý phi nương nương?”

Lý Già La cười nói: “Hai vị công chúa rất hiểu chuyện, thần thiếp một chút cũng không cần nhọc lòng.”

Đang ngồi ở đây đều là những người có quan hệ với Vương gia, thấy hai vị công chúa và Quý phi nương nương thân thiết thì trong lòng đều có suy nghĩ.

Đại công chúa là nữ nhi của Triệu Hoàng hậu, Nhị công chúa là nữ nhi của Đức phi, điều này có phải đại biểu cho quan hệ của Hoàng hậu, Đức phi cùng Quý phi rất tốt không?

Nếu là như vậy sự tình càng khó giải quyết. Nhưng mọi thứ đều không thể nói trước. Người hoàng gia đều hai mặt, nói không chừng Đại công chúa và Nhị công chúa cũng chỉ làm cho người bên ngoài xem.

Người Vương gia bên này cũng bất đồng ý kiến, người tam phòng nghĩ Đại công chúa cũng lớn, đến lúc đó lấy chồng, nếu có thể cưới Đại công chúa cũng chính là một trợ lực. Sau đó có thể làm cho Triệu Hoàng hậu giúp đỡ xuất lực nữa.

Tam phòng Lục phu nhân liền nói: “Không bằng mang Đại công chúa gả tới Vương gia, như vậy Triệu gia còn không phải là người của chúng ta. Có Triệu gia giúp đỡ, về sau nhi tử của Thục viện nương nương cũng dễ dàng ngồi lên vị trí kia.”

Nhưng cũng có người phản đối, nói: “Lúc trước chuyện lập Thái tử phi đã khiến Triệu gia và Vương gia trở mặt với nhau. Triệu Hoàng hậu sao có thể gả Đại công chúa tới người của Vương gia? Tuyệt đối không có khả năng.”

“Có cái gì mà không có khả năng? Trước khác nay khác, người Vương gia chúng ta điều kiện tốt như vậy không tin Triệu Hoàng hậu không muốn? Chẳng lẽ muốn gả đến Võ gia? Người Võ gia thích hợp sao?” Lục phu nhân cười nhạo, bởi vì Võ gia nhà mẹ đẻ Võ Quý phi không có huynh đệ a, huống chi còn muốn cưới công chúa?

Võ gia nhiều lắm cũng chỉ có một lão gia đỗ tiến sĩ, nền tảng rất không bền, Triệu Hoàng hậu sao có thể muốn nữ nhi gả cho Võ gia?

“Ngươi đừng quên, trừ bỏ Võ gia còn có Triệu gia. Triệu Hoàng hậu chẳng lẽ không gả Đại công chúa cho người nhà mẹ đẻ? Như vậy chẳng phải là một hòn mũi tên trúng mấy con chim sao? Có thể đảm bảo cho Triệu gia vinh hoa phú quý lại làm cho đại công chúa được chăm sóc tốt, Triệu gia lại là đại tộc nữa. Nếu là ta nhất định cũng làm như vậy.”

Lục phu nhân trợn mắt há mồm, cũng đúng, sao bà có thể quên người Triệu gia?


“Hiện giờ nói việc này còn hơi sớm, ta nói Thái hậu nương nương và Võ Quý phi giao hảo kỳ thật cũng không hại. Võ quý phi sinh hai hoàng tử là tôn tử của Vương Thái hậu, chỉ cần quan hệ tốt với Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử, không sợ bọn họ không lo cho người Vương gia, hà tất phải nhất quyết chờ Minh Nhã sinh hoàng tử? Đến bây giờ Minh Nhã vẫn còn chưa có động tĩnh gì.”

Lục phu nhân nói: “Ngươi nhỏ giọng một tí, lời này lọt ra bên ngoài không tốt đâu.”

Trên thực tế, bà ta cũng hoài nghi Vương Minh Nhã có thể sinh hoàng tử hay không. Tiến cung đã mấy năm, tin tức mang thai cũng không có, chỉ đơn thuần là nhận nuôi một Ngũ Hoàng tử. Mà Ngũ Hoàng tử cũng không phải do cô nương Vương gia sinh, làm gì mà nhất quyết phải duy trì Ngũ Hoàng tử.

Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử có mẹ đẻ được ân sủng, duy trì Tam Hoàng tử không phải càng dễ dàng sao?

Giao hảo với Quý phi cũng là lựa chọn không tồi. Lại nói tiếp, bọn họ và Võ Quý phi cũng không có xung đột lợi ích, cần gì phải cá chết lưới rách?

Võ Quý phi tiến cung cũng không có uy hiếp gì đối với Vương gia, trừ bỏ lúc đầu có chút xung đột cùng Vương Hiền phi. Nhưng đó là do Vương Hiền phi thấy Võ Quý phi được sủng ái, nhất định muốn đưa nàng ta vào đường chết. Cuối cùng không kéo ngã được người ta còn thí mệnh mình ra.

Bằng bản lĩnh của mình, Vương Thái hậu lại là mẹ đẻ của Hoàng thượng, chỉ cần bà ta đối xử với tất cả hoàng tử giống nhau, cam đoan ai làm Thái tử thì Vương gia đều ổn định vững chắc.

Hà tất gì giống bây giờ, làm thành đối thù một mất một còn.

Cho nên nói, người Vương gia cũng xuất hiện ý kiến bất đồng. Đại phòng Thừa Ân công nhất định duy trì Ngũ Hoàng tử. Nhưng các phòng khác đều suy nghĩ tính toán biện pháp khác cho mình.

Một gia tộc nhiều người có nhiều ý tưởng bất đồng nhau, trong lòng không cân bằng sẽ có mâu thuẫn vì vậy đường ra cũng bất đồng.

Muốn giao hảo với Quý phi nương nương cũng không ít người, chỉ ngại Vương Thái hậu và Vương Minh Nhã nên không dám quang chính chính đại.

Cho nên thời điểm Lý Già La thỉnh an Vương Thái hậu trở về, hiếm thấy được mấy vị Vương gia phu nhân cười với mình.

Lý Già La cảm thấy mình có cần phải làm ra vẻ thụ sủng nhược kinh giống trong lời đồn không?

Rốt cuộc người Vương gia, đặc biệt là Thừa Ân công phu nhân thấy mình là bộ dáng xử trí theo lễ nghi khuôn phép, muốn thấy được bộ mặt tươi cười quả thật không thể, mà có cười thì cũng là miễn cưỡng. Nhưng hôm nay vài vị Vương gia phu nhân lại mỉm cười với mình. Thật không thể tưởng tượng.

Bởi vì lâu nay đều ở trạng thái đề phòng với người Vương gia, cho nên Lý Già La không tránh khỏi suy nghĩ họ có chút âm mưu trong lòng. Nhưng giặc tới thì đánh, bất luận người Vương gia có ý gì thì nàng đều tiếp chiêu.

Rốt cuộc hiện tại nàng đã biết Hoàng thượng đối với người Vương gia đã sớm không vừa lòng, nếu chính người Vương gia tự tìm đường chết thì không trách được người khác.

Lộ trình trở về rất nhanh, bởi vì phong cảnh ven đường lúc trước đã xem qua nên chỉ dừng chân một lát rồi đi tiếp. Vì vậy chỉ cần mười ngày mọi người đã đến bến tàu rồi. Tất nhiên là bến tầu ngự dụng của hoàng gia. Hoàng thượng và những người khác ngồi chờ ngự giá hồi cung, dọc đường đều đi ở các khu phố yên tĩnh.

Lý Già La ngồi trên xe ngựa không thấy được tình hình bên ngoài, thế nhưng nghĩ rất nhanh sẽ gặp lại hai nhi tử, mọi mệt mỏi đều tan biến.

Bởi vì tất cả đều mệt mỏi phong trần cho nên tới hoàng cung liền hồi tẩm điện của mình.

Lý Già La về tới Trường Xuân cung, Tiểu Lục Tử và Hổ Phách mang theo mọi người đứng ở cửa cung nghênh: “Cung nghênh Quý phi nương nương hồi cung!”

“Miễn lễ, bình thân!” Lý Già La cười nói.

Tam Hoàng tử và Tứ Hoàng tử không nhịn được nữa, từ trong lòng bà vú trượt xuống dưới chạy lại bên người Lý Già La. Tứ Hoàng tử thấy mẫu phi của mình lập tức òa khóc, Tam hoàng tử vành mắt cũng đã hồng. Hai tiểu hài tử này thật đáng thương. Mà nhóm bà vú cũng bị doạ, sợ Quý phi nương nương trách tội vì không chăm sóc tốt cho hai vị hoàng tử. Bằng không tại sao khóc thành như vậy?

Lý Già La cho nhóm bà vú lui xuống, nói: “Các ngươi vất vả rồi.”

Lúc này mấy bà vú mới thở phào nhẹ nhõm rồi lui xuống, không quấy rầy Quý phi nương nương và hai Hoàng tử ở bên nhau.

Quý phi nương nương và hai hoàng nhi của mình ở một chỗ không thích có bà vú đứng đó, cái này đã thành quy củ rồi.

“Như thế nào đều khóc. Khóc thương tâm như vậy, không phải mẫu phi đã trở lại rồi sao?” Lý Già La vội vàng dỗ dành Tam Hoàng tử cùng Tứ hoàng tử.

“Mẫu phi còn tưởng ta đi ra ngoài một chuyến, hai tiểu gia hoả các ngươi đều quên mẫu phi rồi.”

Xem ra hai hài tử trí nhớ khá tốt, không có quên người mẫu phi này.

Tam Hoàng tử nói: “Mẫu phi, lần sau đi ra ngoài nhất định phải mang chúng ta theo. Có được không? Ta đã trưởng thành!”

Lý Già La hôn lên chóp mũi Tam Hoàng tử, nói: “Được, lần sau mẫu phi đi nơi nào đều mang các ngươi theo, không bao giờ rời các ngươi!”

Chính mình ở bên ngoài mỗi ngày đều nhớ bọn nhỏ, thật sự rất lo lắng.

“Nhưng hiện tại mẫu phi muốn đi tắm rửa, Lạc Nhi mang bài tập của con trong khoảng thời gian này ra, một lát nữa mẫu phi kiểm tra.”

Xem Uyên Nhi không còn nhỏ nữa, chỉ cần thân thể khoẻ mạnh thì Lý Già La không có yêu cầu khác. Mà xem tình huống này thân thể hai đứa đều tốt, không có bị bệnh.

Đợi một lát nữa nàng còn phải mang đám nhỏ đi Khôn Ninh cung. Trong khoảng thời gian này đều là Hoàng hậu chăm sóc hai đứa nhỏ, nếu không tỏ vẻ cảm tạ thì không thể được.

Lý Già La kêu Hổ Phách tới hầu hạ mình tắm gội cũng thuận tiện hỏi một ít sự tình khi mình không ở trong cung. Hổ Phách hiểu rõ, thời điểm xoa bóp cho Lý Già La liền nói hết sự tình lớn nhỏ phát sinh ở hậu cung trong thời gian này. Chung quy mà nói không có đại sự nhưng việc nhỏ thì không thiếu. Vương Minh Nhã bên kia nuôi dưỡng Ngũ Hoàng tử vẫn luôn ru rú trong nhà rất ít khi lộ diện, trừ bỏ thỉnh an Hoàng hậu thì vẫn luôn ở trong Trữ Tú cung.

“Mẫu thân Lý Dung hoa vài lần vào cung, nô tỳ hỏi thăm được là đều khóc lóc kể lể tố khổ. Có một lần còn muốn Lý Dung hoa làm chủ cho bà ta, để cho nàng ta đuổi tiểu thiếp trong nhà đi. Nghe xong chuyện này mọi người đều cảm thấy buồn cười.”

Một nữ nhi như vậy, thẳng thắn đòi đuổi tiểu thiếp của phụ thân, cái này còn ra thể thống? Chẳng lẽ Lý Dung hoa thật sự cho người trong cung về nhà mẹ đẻ làm chủ cho mẫu thân? Như vậy thật sự thành việc đáng để chê cười. Lý Dung hoa mặc dù ở trong cung là quý nhân nhưng cũng là vãn bối, không nên làm vậy với thiếp thất của phụ thân. Nhưng thật ra mẫu thân Lý Dung hoa là chính thất cưới hỏi đàng hoàng, bà ta có thể quản sự việc, đủ tự tin, sinh ra một nữ nhi tốt.

Nhưng chỉ là mẫu thân Lý Dung hoa lại lãng phí điều kiện tốt như vậy, còn muốn vào cung để nữ nhi làm chủ cho mình.

Lý Già La thích phân tích sự tình từng chút một. Lý gia xem như xuất thân từ nhà nghèo, hiện giờ bởi vì Lý Dung hoa như phượng hoàng bay lên cao, phụ thân Lý Dung hoa cũng bắt đùa hưởng thụ nữ sắc.

Nói như vậy, nhân phẩm của vị Lý Huyện công này vẫn còn phải chờ khảo chứng. Nghe nói trước kia người nhà Lý Dung hoa ở quê rất giản dị, căn bản không có khả năng nạp thiếp, chính do nữ nhi phát đạt nên bắt đầu hưởng thụ.

Người có khuyết điểm như vậy ngược lại dễ bị lung lay.

“Trong khoảng thời gian này Lý dung hoa gặp người nhà mẹ đẻ bao nhiêu lần, so với thời điểm trước kia ta ở trong cung nhiều hơn sao?” Lý Già La hỏi.

“So với trước kia thì nhiều hơn. Nương nương, có phải có vấn đề gì không?” Hổ Phách vội vàng hỏi.

Lý Già La lắc đầu, nói: “Vấn đề không lớn, đợi một lát bổn cung nói với Tiểu Lục Tử.” Kêu hắn đi điều tra về vị Lý Huyện công này, trong khoảng thời gian này Lý Dung hoa nhiều lần gặp nhà mẹ đẻ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.