“Cho nên ngươi liền bắt lấy cơ hội? Đứa nhỏ không giữ được, còn không bằng hảo hảo lợi dụng một lần đúng không? Hoàng Thượng lại nể tình ngươi mất đi đứa nhỏ mà thương tiếc, tốt nhất là vì bồi thường mà thăng phân vị cho ngươi. Nhưng ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên tính kế đến trên người Bình An. Con bé mới bao nhiêu tuổi? Ngươi cố ý khiêu khích nó, sau đó trong hỗn loạn, đôi giầy đã qua xử lí của ngươi sẽ có tác dụng. Một cái cơ hội tốt bị ngươi bắt tại trong tay như vậy. Triệu tần, sao bản cung lại không biết ngươi có năng lực như vậy cơ chứ?”
Hoàng Thượng thấy sự tình đã tra ra manh mối, cũng không có hứng thú nghe chuyện dơ bẩn giữa những nữ nhân này, để Hoàng Hậu tự mình xử lý.
Hoàng Thượng đi rồi, Triệu tần cũng không cố kỵ cái gì nữa. Nàng biết hoặc là tính mạng khó giữ được, hoặc chính là biếm lãnh cung. “Hoàng Hậu nương nương là kim chi ngọc diệp, chúng ta là nhánh nhỏ (phân nhánh trong tộc) thì nên để cho các ngươi đạp lên sao? Ta cũng là bảo bối của phụ mẫu. Nhưng bây giờ vào cung liền thành công cụ sinh con cho ngươi. Ta cũng là người, không phải công cụ! Nương nương, ngài đừng nói đường hoàng như vậy. Thật sự chờ ta sinh con xong, đó cũng là thời điểm ta khó giữ được cái mạng này! Nương nương cũng chẳng mềm lòng đâu.”
Triệu Hoàng Hậu cười nói: “Triệu gia ta chưa bao giờ bức bách ai. Ngươi tiến cung, phụ mẫu của ngươi cũng được lợi lộc. Làm gì mà nói nói vô tư như vậy? Nếu được lợi lộc thì trả giá là đương nhiên. Ngươi nói đúng, mệnh của bản cung chính là trời sinh quý giá hơn ngươi! Trước kia là vậy, bây giờ là vậy, về sau cũng là vậy! Nếu ngươi không phục, vậy thì vào trong lãnh cung suy nghĩ cẩn thận một chút đi thôi. Nể tình đều là người Triệu gia, bản cung sẽ không lấy tánh mạng của ngươi. Ngươi cần phải sống thật khỏe, xem xem bản cung sống như ý ra sao. Triệu gia bớt đi ngươi cũng không thiếu, người muốn tiến cung đầy rẫy. Bản cung việc gì phải lãng phí tinh lực đến trên người một kẻ phản đồ?”
Triệu tần trong lòng cả kinh, nàng ta biết, nàng ta đều biết!
“Ngươi tính kế ta! Chắc chắn cái gì ngươi cũng biết! Cho nên ngươi cũng không nói cái gì, cứ như vậy mà nhìn ta. Ngươi thật nhẫn tâm, ngay cả con gái của mình đều muốn tính kế vào.”
Lời còn chưa dứt, trên mặt liền bị Triệu Hoàng Hậu tát cho một bàn tay: “Bản cung còn chưa ác độc như ngươi, ngay cả cốt nhục đều muốn lợi dụng. Người tới, đưa Triệu tần đi!”
Triệu tần bị biếm lãnh cung, hơn nữa bị cách chức làm thứ nhân. Nguyên nhân trong đó, mọi người đều biết, nghĩ đến Triệu Hoàng Hậu trước kia cùng Triệu thứ nhân quan hệ tốt như vậy, kết quả còn không phải tính kế qua lại?
Hơn nữa cái Triệu thứ nhân này ngược lại cũng là nhân vật không kém, thiếu chút nữa mọi người đều bị nàng ta lừa. Thậm chí ngay cả sảy thai đều có thể tính kế. Trong cung này, không ai là đơn giản!
“Lại là một cái phế vật!” Vương Hiền phi vốn tưởng rằng dựa vào lúc này đây. Dù không thể vặn ngã Triệu Hoàng Hậu, cũng có thể khiến Hoàng Thượng chán ghét Đại công chúa. Hoàng Hậu không phải là dựa vào việc sinh Đại công chúa cho nên mới khiến Hoàng Thượng tôn trọng nàng ta sao?Có cái nữ nhi hại hoàng tự, xem Triệu Hoàng Hậu còn có mặt mũi nào thống lĩnh hậu cung. Chỉ là vì sao đến cuối cùng lại thất bại trong gang tấc?
“Nương nương bớt giận! Chuyện này không có liên quan đến chúng ta. Nương nương liền coi như không có chuyện này đi!” Tần mỹ nhân khuyên nhủ: “Tốt xấu gì đứa nhỏ trong bụng Triệu thứ nhân đã không còn, cũng không phải là không có thu hoạch.”
Triệu thứ nhân vốn muốn lấy chuyện này để lập công, đầu quân vào phe Vương Hiền phi, nhưng mới không qua bao lâu đã bị tống vào lãnh cung.
Cuối cùng Vương Hiền phi cảm thấy trong lòng thư thái hơn một ít. Nàng không sinh con, người khác cũng đừng nghĩ sinh ra đứa nhỏ. Lần này là Triệu thứ nhân kia có số tốt, thân thể không ổn nên không giữ được đứa nhỏ. Nếu là thật sự mang bầu, không chừng nàng liền phải nghĩ biện pháp trừ bỏ.
“Ngươi lại tính toán biện pháp khác đi, làm sao để vặn ngã Triệu thị kia!” Làm Hoàng Hậu là giấc mộng của Vương Hiền phi, nhưng mỗi lần đều thiếu một bước như vậy.
Triệu thứ nhân thật vất vả thăng làm tần, nhưng không đến mấy ngày liền bị cách chức làm thứ nhân. Hơn nữa còn đắc tội với Hoàng Hậu, phỏng chừng về sau liền ở tại lãnh cung không ra được.
Những người mới trong cung, không cần phải nói là run rẩy một hồi, làm gì cũng thật cẩn thận.
Chỉ là có người cảm thấy Triệu thứ nhân là tự làm tự chịu. Đang có thai thật tốt, thế nhưng tính kế Đại công chúa? Nữ nhân này tâm kế quá sâu ngay cả thân cốt nhục cũng dám lợi dụng! Về sau còn có cái gì làm nàng ta luyến tiếc đây?
Cho nên hiện tại liền tống nàng ta vào lãnh cung, miễn cho về sau đi ra gây tai họa!
Ngày kia hoàng đế từ Khôn Ninh cung đi ra, cảm thấy trong lòng đặc biệt khó chịu. Nữ nhân trong cung tranh đấu, hắn cũng biết, nhưng hắn luôn luôn là mặc kệ. Nay lại còn dính tới con cái!
Nghĩ Đại hoàng tử của mình thân thể cũng không tốt, đến nay còn chưa có một cái hoàng tử khỏe mạnh nào, nói Hoàng Thượng không sốt ruột, là không thể nào. Nhưng Hoàng Thượng cũng có suy xét của bản thân.
“Hoàng Thượng vạn phúc!” Tiêu Cảnh đang đi tới, chỉ thấy có một nữ nhân đến bên cạnh. Tiêu Cảnh quát lớn: “Cả đám ngự tiền đều là ăn cơm trắng (vô dụng) à? Sao có thể để cho người khác tùy tiện tới gần?”
Hắn không thích lúc chính mình suy nghĩ có người quấy rầy. Người bên cạnh hắn cũng biết quy củ này, cho nên đều đi theo từ rất xa. Ai biết vị chủ tử này là ai, cũng chẳng có mắt nhìn. Nàng ta thấy bên người hoàng thượng không có ai, liền trực tiếp lại đây thỉnh an.
Hoàng Thượng vui vẻ, vậy tự nhiên là vô tình gặp được. Còn nếu không, ngươi cố tình gấp gáp, đó chính là bi kịch!
Tổng quản thái giám Lưu Vĩnh Toàn không có đi theo tới, ngược lại là đồ đệ của hắn Tiểu Lục Tử đã tới. Nhìn thấy Hoàng Thượng nổi giận, hắn 'phù phù' liền quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội: “Hoàng Thượng thứ tội, đều là lỗi của Tiểu Lục Tử.” Lúc này cũng không thể tìm cái cớ gì được, đã có bài học từ Triệu thứ nhân kia, nàng ta chính là bởi vì không thành thật, cứ cố chấp không nhận cho nên mới chọc tức Hoàng Thượng, vì vậy Tiểu Lục Tử cũng không dám chối cãi điều gì.
Mà người vừa thỉnh an Hoàng Thượng là một Mỹ nhân vừa tiến cung. Đã thật lâu nàng không có nhìn thấy Hoàng Thượng, không nghĩ tới hôm nay vận khí tốt, gặp Hoàng Thượng một mình đi trên đường thì còn tưởng rằng bản thân gặp thời cơ tốt. Nàng cố ý đem hết mặt đẹp nhất của mình bày ra cho Hoàng Thượng xem khi hành lễ. Ai biết lại là một cái kết quả như vậy.
Trương mỹ nhân vừa thẹn lại vừa sợ, không biết làm thế nào cho đúng. Đây là nữ nhân có phong hào trong cung, không phải cung nhân cùng thái giám, đến cùng cũng chỉ là va chạm Hoàng Thượng. Hoàng Thượng sai Tiểu Lục Tử dựa theo cung quy xử trí.
Kết quả Trương mỹ nhân này liền quỳ dưới đất một canh giờ. Cái thời tiết nóng nực như vậy, cuối cùng vị Trương mỹ nhân liền trực tiếp say nắng đến hôn mê. Nhưng không có người đồng tình với nàng ta, ngược lại chê cười nàng ta ăn trộm gà không thành ngược lại còn mất nắm gạo.
Xảy ra chuyện này, Hoàng Thượng Tiêu Cảnh tâm tình càng không tốt. Vốn còn muốn đi Vương Hiền phi bên kia đi nhìn một chút, lúc này cũng không đi nữa, quay đầu trở về Càn Thanh cung.
Nếu hậu cung không thuận, như vậy liền lấy tấu chương ra phê cho hết.
Có điều hắn tức tối như vậy, phê tấu chương cũng mang theo bực dọc. Xem qua thêm mấy bản thì có khi lại giận chó đánh mèo trút lên người khác, đối với các thần tử cũng không công bằng.
Làm Hoàng Thượng cũng không dễ dàng: “Lưu Vĩnh Toàn!”
“Nô tài có mặt!” Từ trong miệng Tiểu Lục Tử, Lưu Vĩnh Toàn biết hôm nay tâm tình Hoàng Thượng không được tốt, nói chuyện cũng phải cẩn thận hơn một chút. Người hầu hạ ngự tiền đều sợ lại chọc giận Hoàng Thượng, một người hai người so với bình thường càng cẩn thận.
“Đi Phương Linh điện thỉnh Võ lương nghi lại đây.” Hoàng Thượng nhìn nhìn một bản du ký ở trên bàn.
“Hoàng Thượng, là mời đến Càn Thanh cung hay là Dưỡng Tâm điện?” Lưu Vĩnh Toàn hỏi.
“Đến Càn Thanh cung!” Làm Hoàng Thượng cũng không thể tùy tâm sở dục, chẳng qua muốn cho Võ lương nghi lại đây, đọc du ký cho mình nghe nhưng cũng phải suy xét các loại.
Xem sắc mặt Hoàng Thượng không tốt, Lưu Vĩnh Toàn sao còn dám nói thêm cái gì? Vội vàng tự mình đi mời.
Trong lòng nghĩ, trước kia Hoàng Thượng còn chưa có cho tần phi nào đến Càn Thanh cung đâu. Vị Võ lương nghi này có tài đức gì mà lại lọt vào mắt Hoàng Thượng, thế nhưng có thể đến Càn Thanh cung đây? Đừng suy nghĩ nữa, vẫn là nhanh chóng xử lý công sự đi.
Lúc Lưu Vĩnh Toàn đến Phương Linh điện, đối với Võ lương nghi càng khách khí. Lý Già La nghĩ, lúc này mà Hoàng Thượng tuyên gọi chính mình? Vẫn chưa tới thời điểm mà.
Bình thường đi Dưỡng Tâm điện, đều là buổi tối, chưa từng có lần nào đi vào ban ngày.
Quan hệ của hai người, ngoại trừ có thể nói vài câu, trên cơ bản chính là trải qua ở trên giường.
Không chấp nhận được Lý Già La nghĩ nhiều. Lưu Vĩnh Toàn đã tự mình đến mời, Lý Già La hơi thu thập một phen, liền theo Lưu Vĩnh Toàn đi qua. Chỉ là đường đi này không giống là đi Dưỡng Tâm điện.
“Lưu công công, Hoàng Thượng tâm tình thế nào?” Không trực tiếp hỏi đã xảy ra chuyện gì mà trực tiếp hỏi Hoàng Thượng tâm tình thế nào. Vị Võ lương nghi này cũng là một đại nhân vật (không kém).