Hậu Cung Kế

Chương 69: Phong thưởng



Edit: Puta Ng

Hoàng Thượng luôn rất quan tâm cái thai trong bụng Thục tần. Một thai này nói không chừng có thể ổn định triều cục, dập tắt tâm tư của những người bụng dạ khó lường kia. Cho nên dù người của Thái Hậu truyền lời  đến, Hoàng Thượng cũng không rời đi.

Cứ như vậy, đợi từ ban ngày đến buổi tối, đèn trong Trường Xuân cung đều thắp lên, sáng rõ như ban ngày.

"Hoàng Thượng, người ăn chút gì đó trước đi ạ." Triệu Hoàng Hậu cũng đợi ở đây, mới vừa rồi còn vào phòng sinh xem. Chỉ là Thục tần vẫn chưa sinh, thai đầu lòng này đúng là gian nan.

Về phần Triệu Hoàng Hậu hy vọng Võ Thục tần sinh hoàng tử. Nay nàng không sinh được, cũng không có con trai ruột thịt. Cho nên ai sinh cũng đều như nhau, phi tần sinh hoàng tử càng nhiều, đối với nàng càng có lợi.

Hoàng Thượng nghe xong lời Triệu Hoàng Hậu khuyên, đang định ngồi xuống ăn cơm. Bên trong phòng sinh đột nhiên có một người lao ra, vội vã quỳ trước mặt Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, miệng cười không khép lại được "Chúc mừng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu! Thục tần nương nương sinh rồi ạ!"

Hoàng Thượng lập tức đứng lên hỏi: "Sinh nam hay nữ? Thân thể thế nào? Thục tần đâu?"

Người nọ là một bà đỡ, vội vàng nói: "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thục tần nương nương sinh một tiểu hoàng tử, nay mẫu tử bình an!"

"Tốt! Có thưởng! Tất cả đều có thưởng!" Hoàng Thượng thở ra một hơi, vui mừng phấn khởi.

Hắn còn để thái y cẩn thận nhìn qua tiểu hoàng tử một cái. Thái y thăm khám xong, xác định thân thể tiểu hoàng tử khoẻ mạnh, chỉ cần nuôi dưỡng tốt, về sau tuyệt đối sẽ không có vấn đề thân thể suy yếu.

Hoàng Thượng cũng trọng thưởng cho thái y. Người từ trên xuống dưới Trường Xuân cung đều có thưởng!

Toàn bộ Trường Xuân cung đều vui sướng.

Triệu Hoàng Hậu cũng cười chúc mừng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng cười nói: "Là hoàng tử của trẫm, cũng là con của Hoàng Hậu ngươi. Trẫm vui mừng, Hoàng Hậu cũng như vậy, có thêm một đứa con."

Triệu Hoàng Hậu gật đầu "Hoàng Thượng nói phải. Thần thiếp cũng muốn ban thưởng cho tất cả mọi người. Chỉ là Hoàng Thượng à, người nên được thưởng nhất là Thục tần. Nàng ấy mang thai lâu như vậy, cũng đủ vất vả, sinh cho Hoàng Thượng một hoàng tử khỏe mạnh. Nàng chính là công thần của Đại Sở ta!"

Hoàng Thượng nói: "Thục tần quả thật nên thưởng!" Hơn nữa phải ban thưởng thật hậu! Kể cả Tĩnh phi cũng có thể được phi vị. Thục tần như vậy, không có tâm tư xấu xa gì, lại sinh cho hắn một hoàng tử khỏe mạnh, quả thật nên ban thưởng thật xứng đáng.

"Vậy thì phong Thục tần làm Thục phi đi." Hoàng Thượng nói.

Triệu Hoàng Hậu nói: "Hoàng Thượng, tuy thần thiếp không phản đối tấn phong Thục tần làm Thục phi. Phi tần trong cung hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo, khai chi tán Diệp cho hoàng thất là quan trọng nhất. Nhưng Thục phi rốt cuộc là một trong tứ phi, có phải nên hỏi ý kiến mẫu hậu hay không ạ?"

Triệu Hoàng Hậu thầm nghĩ, Thái Hậu nương nương này còn mong muốn cháu bà ngồi vào một trong tứ phi, cho nên hiện tại để Thục tần chiếm một chỗ, trong lòng bà ta tuyệt đối không thể nào vui vẻ.

Mà lần này không bằng lòng, trong lòng Hoàng Thượng nhất định không thoải mái. Lại thêm vài lần không bằng lòng, tình mẹ con giữa Hoàng Thượng và Thái Hậu chỉ sợ sẽ dần dần nhạt đi.

Hoàng thượng nghe xong gật đầu, nói: "Cũng phải. Trẫm vào trong xem một chút, sau đó sẽ đi chỗ mẫu hậu nói chuyện này." Trong lòng Hoàng Thượng, hắn là Hoàng Thượng, phong phi chỉ là một chuyện rất bình thường, nhất là có công sinh dục hoàng tử. Cho nên vào xem Thục tần một lát, thấy Thục tần đã ngủ, hắn lại đi xem Tam hoàng tử. Mắt Tam hoàng tử còn chưa mở, nhưng vừa được cho ăn, nay cũng ngủ đang ngủ ngon lành.

Hoàng Thượng phân phó người chăm sóc thật tốt cho Thục tần và Tam hoàng tử, lại để Lưu Vĩnh Toàn lưu lại, giúp để mắt Trường Xuân cung.

Còn hắn thì đi đến Từ Ninh Cung. Nay hắn có một hoàng tử khỏe mạnh, báo một tiếng cho Thái Hậu là rất quan trọng. Tuy rằng Thái Hậu đã sớm biết, nhưng chính miệng nói tốt hơn nhiều so với người khác nói.

Huống chi, hắn còn muốn nói  với Thái Hậu chuyện phong phi cho Thục tần.

Bên Thái Hậu đã biết tin tức. Thấy hoàng thượng tới, Cung ma ma cũng vội vàng chúc mừng Hoàng Thượng.

"Hoàng Thượng đến rồi! Tiểu hoàng tử thế nào?" Thái Hậu cười hỏi "Vốn ai gia định tới xem. Chỉ là ai gia vừa tới, bên Trường Xuân cung sẽ e dè ai gia. Vẫn nên đợi qua vài ngày rồi nói sau."

"Thân thể Tam hoàng tử vô cùng tốt, ăn cũng rất tốt." Hoàng Thượng cười nói: "Mẫu hậu muốn nhìn, nhi thần sẽ cho người ôm nó tới."

"Cũng không thể như vậy, đứa nhỏ vừa ra đời, thân thể còn yếu. Ai gia không thể bởi vì vội vã muốn xem cháu trai mà làm như vậy. Đó không phải làm khổ đứa nhỏ sao? Vẫn nên đợi qua vài ngày, ai gia tự mình qua xem."

Hoàng Thượng cười nói: "Mẫu hậu thương yêu Tôn nhi, đây là phúc khí của Tam hoàng tử."

"Mẫu hậu, nhi thần qua đây là muốn nói với Thái Hậu một tiếng. Thục tần sinh cho trẫm một hoàng tử, nhi thần muốn sắc phong nàng làm Thục phi."

"Thục phi?" Vương Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng, Thục phi có phải quá cao hay không? Tĩnh phi cũng sinh nhị hoàng tử, được phong phi. Nếu lướt qua Tĩnh phi, phong Thục tần làm một trong tứ phi, đến lúc đó nói không chừng còn khiến Thục tần và Tam hoàng tử thêm phiền toái. Ai gia nghĩ, không bằng cũng phong phi, về sau đợi tam hoàng tử lớn thêm, lại tấn phong, như vậy người khác cũng không thể nói gì hơn."

Hoàng Thượng nghe xong gật đầu, nói: "Vậy thì theo lời mẫu hậu, phong Thục tần làm Huệ phi đi."

Trong lòng Hoàng Thượng âm thầm vui vẻ, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Bởi vì hoàng tử sinh ra, rất nhiều việc phải làm, bao gồm đặt tên cho hoàng tử.

Đại hoàng tử tên gọi Tiêu Mộc, Nhị hoàng tử tên gọi Tiêu Thanh. Tên cho Tam hoàng tử hắn đã nghĩ ra vài cái. Lần này trở lại Ngự Thư phòng mới cẩn thận lựa chọn một cái. Đến lúc đó ban tên cùng lúc tấn phong Huệ phi đi.

Trong lòng Hoàng Thượng đúng là muốn phong Thục tần làm Thục phi, lúc ấy phong Thục tần là có tính toán về sau.

Nhưng mới vừa rồi bị Thái Hậu nói như vậy, hắn chỉ phong Huệ phi.

Thái Hậu nói tới Tĩnh phi, làm trong lòng Hoàng Thượng rất không vui. Tĩnh phi kia tính tình ác độc, có thể so với Thục tần sao?

Nếu không phải nể mặt mũi Nhị hoàng tử, hắn muốn lập tức giáng phân vị Tĩnh phi này.

Trong lòng Hoàng Thượng âm thầm có chút không hài lòng đối với Thái Hậu. Lúc trước Hiền phi, ngay cả một công chúa cũng chưa từng sinh, lại được phong Hiền phi, khi đó Thái Hậu không nói câu nào.

Hiện tại hắn chỉ sắc phong cho người sinh hoàng tử, Thục tần, thành Thục phi, Thái Hậu liền không bằng lòng.

Nói mang đến phiền toái cho Thục tần và Tam hoàng tử, chẳng lẽ không phải phân vị càng cao, người khác càng không dám trêu chọc sao?

Một mỹ nhân và một Thục phi, ai có quyền lợi lớn hơn? Cái này không cần hỏi cũng biết.

Hoàng Thượng nghĩ tới vị cô nương Vương gia tiến cung trước đó không lâu. Vương gia có tâm tư tính toán thật hay. Chỉ là hắn cũng không để họ dễ dàng bài bố như vậy.

Có đôi khi, Hoàng Thượng tự hỏi thầm trong lòng, hoặc là hỏi Thái Hậu, rốt cuộc hắn, đứa con ruột này quan trọng, hay nhà mẹ đẻ của bà quan trọng?

Chẳng lẽ có hắn, có nhi tử làm Hoàng Đế, bà còn cảm thấy không an toàn sao? Nhất định muốn nâng đỡ Vương gia, thậm chí có thời điểm còn bỏ qua người làm con này.

Nghĩ tới Vương gia, Hoàng Thượng lại nhớ đến Tĩnh phi. Tĩnh phi cũng như vậy, biến con trai của mình thành công cụ để bò lên, nhà mẹ đẻ của nàng ta mình mới là quan trọng nhất.

Cho nên bây giờ Hoàng Thượng càng ngày càng chán ghét Tĩnh phi. Tĩnh phi còn không tự biết.

Vẫn là Thục tần bên này tốt hơn. Ít nhất nàng có tâm địa của người làm mẹ. Có lẽ nguyên nhân là từ bé đã sống với mẹ, mẹ đẻ nàng thật sự đã giáo dục nàng rất tốt.

Hoàng Thượng nghĩ, nếu không thể phong Thục tần thành một trong tứ phi, vậy sao hắn không đổi ân điển này thành ân điển cho mẹ đẻ của Thục tần?

Nếu không phải có một mẫu thân như vậy, nói không chừng con trai của hắn lại thành công cụ để mẫu thân mình thượng vị.

Cho nên Hoàng Thượng vung tuyệt bút lên, sai Tiểu Lục Tử đi Võ gia tuyên chỉ.

Người Võ gia nghe nói trong cung cho người đến, còn là tuyên thánh chỉ, đều nghĩ Võ Chính Đạo được phong làm quận công.

Chỉ là không phải Thục tần nương nương còn chưa sinh hạ hoàng tử sao? Chẳng lẽ đã sinh?

Vậy khẳng định là sinh hoàng tử, không thì sao thánh chỉ lại đến nhanh như vậy?

Võ gia bọn họ phát đạt rồi! Về sau tiền đồ tươi đẹp như gấm!

Võ Chính Đạo mặc quan phục đi ra. Ngay cả Vân thị cũng một thân quần áo nghiêm trang. Võ lão thái thái được người dìu đỡ, bước nhanh đi ra. Đến chính sảnh, dưới hương án, tất cả người Võ gia quỳ xuống tiếp chỉ.

Người trong cung đến truyền chỉ đọc thánh chỉ xong, thấy người Võ gia không có chút phản ứng, đây là chuyện gì xảy ra? Đây không phải chuyện tốt sao? Sao tất cả đều ngây dại? Chẳng lẽ là vui vẻ đến choáng váng?

"Võ đại nhân, mời tiếp chỉ."

Nể mặt Thục tần nương nương, thái giám truyền chỉ này nhắc nhở một câu.

Võ Chính Đạo vội vàng cười, đứng lên, hàn huyên cùng vị công công này, sau đó đưa hồng bao ra, hỏi: "Vị công công này, sao đột nhiên lại truyền cho chúng ta một ý chỉ như vậy? Hiện tại nương nương của chúng ta ở trong cung thế nào?"

"A a, phải chúc mừng Võ đại nhân. Thục tần nương nương, không đúng, hẳn phải gọi là Huệ phi nương nương, đêm qua đã sinh ra một vị tiểu hoàng tử. Hoàng Thượng vô cùng vui mừng, lập tức phong phi cho nương nương, sau đó Hoàng Thượng nhân tiện ban cho mẫu thân nương nương một cáo mệnh. Võ đại nhân à, đây chính là chuyện vô cùng tốt đó. Các nương nương trong cung, trừ bỏ Triệu gia và Vương gia, cũng chỉ có nhà Võ đại nhân thôi! Được rồi, hôm nay chúng ta nói quá nhiều. Chúng ta còn có việc, còn phải trở về phục chỉ. Võ đại nhân, ngài chờ ngày tiến cung tạ ơn đi."

Võ Chính Đạo vội vàng phục hồi lại, nói: "Hay là công công ở lại tệ xá ăn bữa cơm đi?"

Thái giám kia nói: "Không được, Hoàng Thượng và Huệ phi nương nương vẫn đang chờ tin tức. Chúng ta phải nhanh chóng trở về."

"Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại là phong cáo mệnh cho nữ nhân kia? Muốn phong cũng là nên phong cho ta, người làm tổ mẫu này chứ. Sao có thể phong cho tiện nhân kia?" Võ lão thái thái không chấp nhận được. Cháu gái của mình sinh hoàng tử, tại sao có thể phong cáo mệnh cho người phụ nữ kia? Rất không được, bà còn là trưởng bối đấy!

Võ Chính Đạo vội vàng nói: "Nương, chớ nói lung tung! Đó là mẹ đẻ của nương nương!" Cái gì mà tiện nhân, bị người khác nghe được, truyền đến tai nương nương, vậy thì càng không ổn. Nay nương nương đã không phải người bọn họ có thể khống chế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.