*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Puta Ng
San Hô, đại cung nữ của Tĩnh phi nói: "Nô tỳ cảm thấy không thể. Nay bên kia đã là Huệ phi, phân vị thấp hơn Hoàng Hậu không bao nhiêu. Hoàng Hậu muốn nhận con nuôi cũng không phải chuyện dễ dàng. Nô tỳ cảm thấy dù là muốn nhận con nuôi cũng nên nhận bên Trương quý nhân kia. Chung quy phân vị Trương quý nhân tương đối thấp, đến lúc đó Hoàng Hậu cũng dễ nói chuyện."
Trong cung không phải chỉ có một hoàng tử, cho nên Hoàng Hậu có rất nhiều lựa chọn.
Huệ phi phong quang nổi bật, sao có thể dễ dàng đưa đứa nhỏ ra?
Nàng ta lại không cần đưa đứa nhỏ ra để bảo trụ địa vị. Có đứa nhỏ bên người, Hoàng Thượng có thể thường xuyên đến thăm. Chuyện tốt như vậy không có lý nào lại bỏ qua.
"Nói cũng phải, là bản cung nghĩ nhầm." Tĩnh phi nói.
Hỏi Tĩnh phi hối hận hay không, đương nhiên là có chút hối hận. Nếu không phải muốn sinh vào ngày đẹp, nàng cũng sẽ không dùng thuốc trợ sản kia. Thân thể nhi tử của nàng cũng sẽ không kém như vậy.
Nếu không phải kém như vậy thì con trai mình mới là hoàng tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất. Đại hoàng tử bản thân là một ma ốm, không đủ thành sự gì.
Mà chính mình hoài thai trước, rõ ràng là chiếm tiên cơ. Có đích lập đích, không đích lập trưởng. Vốn nhi tử của nàng chính là trưởng tử, lớn hơn Tam hoàng tử. Dù sao vẫn là hoàng tử, sao lúc đó nàng lại không nghĩ ra?
Đáng giận! Chỉ là trên đời không có thuốc hối hận. Bây giờ nói điều này có ích lợi gì?
Huống chi, nàng biết, cuối cùng thắng hay thua, còn chưa biết được. Cũng may nàng còn có một hoàng tử ở trong tay, tốt xấu gì cũng mạnh hơn người khác.
Hoàng Hậu phái người tới Võ gia. Võ gia vừa nghe người trong cung đến, thần kinh cũng có hơi khẩn trương, sợ xảy ra chuyện gì. Chẳng qua lần này là khẩu dụ, tuyên Võ đại thái thái và Võ nhị thái thái vào cung tham gia lễ tắm ba ngày của Tam hoàng tử.
Lúc này Võ Chính Đạo mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn chỉ biết, tính tình đại nữ nhi của hắn không phải loại bạo ngược, làm sao có thể trả thù chính nhà mẹ đẻ của mình?
Không có người nhà mẹ đẻ, chính nàng ở trong cung cũng không thể tốt được. Cho nên hoàn toàn là bọn hắn suy nghĩ nhiều.
Mặc kệ Tiền thị có cáo mệnh hay không, Huệ phi đều là tiểu thư đi ra từ Võ gia. Tính tình như vậy, tại sao có thể nói thay đổi là lập tức thay đổi?
Cho nên Võ Chính Đạo và Vân thị cẩn thận bàn bạc, ngày mai vào trong cung, thấy nương nương thì nên nói như thế nào, và chớ nói gì lung tung. Tốt nhất là ngầm nói với nương nương chuyện chức quan của hắn, bảo nương nương thổi gió bên gối.
Vân thị nghe nói ngày mai tắm ba ngày bà còn được vào cung, bệnh này liền đỡ nhiều. Lúc trước, thời điểm nghe được thánh chỉ kia, bà hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, không có biện pháp, chỉ có thể "ngất xỉu".
Xem ra, đều là bọn họ suy nghĩ nhiều. Huệ phi căn bản cũng không có ý tứ trả thù. Bà nghĩ tính tình của kế nữ này là một người khoan dung rộng lượng, sao có thể thay đổi?
Cho nên tinh thần bà tốt lên rất nhiều. Lại biết con gái của mình Uyển Đình bị cấm túc, còn nghe nói bị lão gia vả miệng, trong lòng Vân thị lại cảm thấy đau lòng. Chỉ là đây không phải lúc đi bận tâm chuyện này. Chờ bà ra cung, cầm đồ nương nương ban thưởng cho Uyển Đình, dĩ nhiên là có thể giải trừ cấm túc.
Nguyễn thị nghe nói cũng phải vào cung tham gia lễ tắm ba ngày của Tam hoàng tử thì bắt đầu khẩn trương. Bà ta tìm rất nhiều bộ quần áo nhưng đều cảm thấy bộ này không thích hợp, bộ kia cũng không thích hợp, hận không thể lập tức may một bộ.
Võ Nhị lão gia thấy vậy, không khỏi lắc đầu, nói: "Chỉ là tiến cung, ngươi vất vả thế làm gì? Ai thèm nhìn ngươi?"
Nguyễn thị lập tức nói: "Ông biết cái gì? Chúng ta là người nhà mẹ đẻ Huệ phi nương nương, đương nhiên phải giành vinh quang cho Huệ phi nương nương. Nếu ta mặc như một kẻ nhà quê, người ta đều sẽ chê cười nương nương! Không được, bây giờ ta phải khẩn trương, đến lúc đó nếu bêu xấu, vậy biết phải làm sao? Ai nha, nói mới thấy, nương nương của chúng ta thật có lương tâm, không quên ta người nhị thẩm này. Cũng không biết bây giờ nương nương thế nào? Nương nương lòng dạ rộng rãi, nhưng có vài người còn muốn nhiều hơn, còn ngất xỉu. Thật là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!"
Ý nói Vân thị nghe thánh chỉ tuyên Tiền thị được phong làm cáo mệnh xong thì té xỉu. Nương nương người ta còn cho bà ta vào cung, căn bản cũng không có ý đó.
"Thời điểm ở Trác Châu, ta chỉ biết nương nương là một người tốt. Chỉ là có người nào đó, chính tâm tư của mình dơ bẩn, cho nên mới nghĩ nương nương cũng như vậy."
Võ Nhị lão gia nói: "Được rồi, nói cái này làm gì?" Ấn tượng đối với Đại tẩu Tiền thị cũng đã nhạt, hắn cũng không có ý kiến gì đối với Đại tẩu Vân thị hiện tại.
Dù sao chỉ cần chung sống hòa hợp với nhau là được rồi.
"Thời điểm tiến cung, nói ít đi, miễn cho có sai lầm!"
Nguyễn thị nói: "Còn cần ông nói, ta đương nhiên biết. Không được, ta phải đi xem xem vị kia mặc thế nào, không thể để thua kém bà ta!" Nguyễn thị nghĩ ngày mai sẽ phải tiến cung, trong lòng liền kích động.
Mà ngày hôm sau, trong cung còn đặc biệt phái người tới đón hai người. Vốn Nguyễn thị còn muốn mang theo con gái mình đến, may mà được mọi người khuyên ngăn. Trong cung không phải một gia đình bình thường, thật sự xảy ra chuyện gì không hay thì rất nghiêm trọng.
Vân thị và Nguyễn thị cứ như vậy được nâng vào cung. Đến hoàng cung, không thể tiếp tục ngồi kiệu, cho nên xuống dưới đi bộ. Lại không biết đi qua bao nhiêu con đường thì đến một cửa cung điện, trên bảng hiệu viết ba chữ "Trường Xuân cung".
Đây chính là nơi ở của Huệ phi nương nương. Trong lòng Nguyễn thị kinh ngạc, cái cung điện này thật là lớn, so với viện tử của bọn họ thì lớn hơn rất nhiều. Huệ phi nương nương thật đúng là được sủng ái!
Vân thị và Nguyễn thị đến nơi, đầu tiên là gặp Triệu Hoàng Hậu, dập đầu hành lễ với Triệu Hoàng Hậu. Triệu Hoàng Hậu cười nói: "Hai vị đi vào thăm Huệ phi trước. Từ buổi sáng nàng ấy vẫn chờ hai vị đây. Chỉ là nàng ấy ở cữ, không thể nhiều lời, kính xin hai vị thứ lỗi."
Hoàng Hậu nương nương khách khí như vậy, làm cho các bà thụ sủng nhược kinh.
Trong Trường Xuân cung, dưới sự hướng dẫn của cung nữ, các bà vào phòng ở của Huệ phi. Bên trong không biết đốt hương gì. Mùi hương nhẹ nhàng, làm cho người ta thần thanh khí sảng. Chỉ là Nguyễn thị cũng không dám ngẩng đầu lên, thật sự là bị uy nghiêm của hoàng gia làm cho kinh hãi.
"Nương nương, Võ đại thái thái và Võ nhị thái thái đến thăm người."
"Mời hai người họ tiến vào." Một giọng nói như gió xuân vang lên. Vân thị hơi hoảng hốt, đây là tiếng nói của kế nữ mình sao sao? Nghe là biết, chỉ là khí thế không giống trước kia.
"Không được không được. Bây giờ ngươi là cung nữ của nương nương, sao có thể hành lễ với chúng ta?" Nguyễn thị vội vàng nói.
Lý Già La cười nói: "Nàng là người từ phủ chúng ta, hành lễ với hai vị cũng là nên làm. Không biết người trong nhà có khỏe không? Ta ở trong cung, chuyện bên ngoài đều không biết."
Nguyễn thị cướp lời, nói: "Hồi bẩm nương nương, trong nhà tất cả đều tốt, người đừng lo lắng. Chỉ là tìm nhà chồng cho mấy muội muội của người, hiện tại không biết làm thế nào cho tốt đây."
Nguyễn thị đi thẳng vào vấn đề, ai biết được lần sau tiến cung là bao giờ, không bằng nói với Huệ phi luôn, sau đó để nàng tìm gia đình tốt cho.
Vân thị vội vàng nói: "Nhị thẩm ngươi quá khẩn trương nên không biết mình nói gì. Nương nương chớ trách."
Sao có chuyện vừa tiến cung gặp mặt đã đưa ra yêu cầu, đây cũng quá kỳ cục. Vị này không còn là cháu gái trước kia của ngươi nữa đâu, là người đứng đầu một cung, là Huệ phi nương nương.
Nguyễn thị không dám cãi nhau với Vân thị ở trong cung, đành phải ngậm miệng lại.
Lý Già La nói: "Người bên ngoài ta cũng không biết rõ ràng. Nếu các ngươi có người thích hợp thì nói với ta. Tốt nhất là môn đăng hộ đối, như vậy về sau cũng dễ dàng chung sống."
"Nương nương nói phải." Vân thị vội vàng nói, miễn cho Nguyễn thị còn nói lời không thích hợp.
Bởi vì tắm ba ngày, rất nhiều người đến bái kiến. Vân thị thấy Huệ phi có chút mỏi mệt, nhanh chóng lôi kéo Nguyễn thị cáo từ. Có thể nói vài lời với Huệ phi cũng đã không tệ. Đợi lát nữa nếu phi tần phân vị cao tới, cũng muốn nói chuyện với nương nương, các bà ở trong này cũng vướng chân vướng tay. Đợi lát nữa bên ngoài còn có dòng họ hoàng thất đến dự lễ tắm ba ngày cho Tam hoàng tử, không bằng quen biết thêm vài người, về sau cũng có thể nhờ vả.
Tắm ba ngày vốn là chuyện của nữ nhân. Nhưng Hoàng Thượng đã sớm tìm vài người tới chăm sóc Tam hoàng tử của hắn, miễn cho thằng bé ở đây khóc nháo, mọi người đều không thoải mái.
Hổ Phách và Hồng Tuyến cùng mấy bà vú ôm Tam hoàng tử ra ngoài. Hoàng Hậu tiếp nhận bế trong tay, sau đó giao cho bà đỡ. Lập tức tiếng khóc của Tam hoàng tử vang lên. Tắm ba ngày này, tiếng khóc của đứa bé càng vang dội càng tốt.
Những người đến tham gia tắm ba ngày này ánh mắt đều bừng sáng, thấy Tam hoàng tử khóc thật vang dội, nói một tràng lời nói dễ nghe, dù sao cũng không mất tiền.
Lần tắm ba ngày này, để mọi người được gặp Tam hoàng tử, biết Tam hoàng tử là một đứa nhỏ khỏe mạnh, miễn cho có người tâm tư không ngay thẳng.
Trong dòng họ hoàng thất không thiếu người có loại ý tưởng kia. Nhìn 2 hoàng tử của Hoàng Thượng đều thân thể không tốt thì hoài nghi Hoàng Thượng không thể khiến phi tử sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh. Có người còn liên tưởng đến việc khi còn nhỏ Hoàng Thượng đã sinh một trận bệnh, nên gây ra tai họa ngầm ngày nay.
Nếu như vậy, đến thời điểm Hoàng Thượng không có một người thân thể tốt để thừa kế, bọn họ những người hoàng thất này có thể sẽ có cơ hội?
Nhưng Tam hoàng tử sinh ra đã phá vỡ những suy nghĩ chủ quan này. Thì ra thân thể Hoàng Thượng vẫn tốt. Thân thể Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử không tốt, khẳng định nguyên nhân là ở tần phi, hoặc là do tranh đấu ở hậu cung.
Cho nên những người này yên tĩnh lại. Bởi vì thân thể Hoàng Thượng khỏe mạnh, có thể sinh hạ một Tam hoàng tử khỏe mạnh. Như vậy cũng có thể tiếp tục sinh một hoàng tử khỏe mạnh khác, đây là không thể nghi ngờ. Nếu không thì còn có Tam hoàng tử đây, nói gì cũng không đến lượt bọn họ.
Chẳng trách Hoàng Thượng ưu ái Tam hoàng tử, bên trong này có nhiều nguyên nhân đây.