Vào tháng đầu đông, Đức Sung viện trải qua hai ngày đêm giãy dụa, sinh ra một vị công chúa, là Tứ công chúa. Đức Sung viện được sắc phong làm chính nhị phẩm Chiêu dung, không có phong hào.
Cả đám người trong hậu cung đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chung quy gia thế Dương Ngọc Dung cũng không tầm thường, nếu thật sự sinh hoàng tử, nói không chừng chính là đứng hàng tứ phi, đây là chuyện rất nhiều người không muốn.
Từ hành cung trở về, Lý Già La biết Tô Chiêu nghi có trợ giúp người trong cung mình, cho nên sai người mang chút đồ qua tỏ vẻ cảm tạ. Có điều Tô Chiêu nghi thần sắc rất lạnh lùng, không chút thân thiện.
Chẳng qua Lý Già La muốn biểu đạt lòng biết ơn, nếu Tô Chiêu nghi rõ ràng là không muốn kết giao chặt chẽ với mình, nàng liền không đi lại nhiều.
Vương Thái Hậu đối với Tô Chiêu nghi tốt hơn so với trước kia. Bởi vì Tô Chiêu nghi mỗi ngày đều kiên trì cùng Thái Hậu đi tụng kinh, gần một năm qua, trước nay không gián đoạn.
Ngay cả khi Vương Thái Hậu đi nghỉ hè ở hành cung, mỗi ngày Tô Chiêu nghi vẫn ở trong cung viết kinh Phật, đợi Vương Thái Hậu trở lại thì giao cho bà.
Tô Chiêu nghi cùng Vương Thái Hậu quan hệ hòa hợp, người trong cũng không có đặc biệt quan tâm. Bởi vì một là Tô Chiêu nghi cũng lớn tuổi rồi, dù được sủng ái, cũng sủng ái không đến đâu. Hai là, mọi người đều biết trước kia Tô Chiêu nghi từng sảy thai, cũng không thể mang thai được nữa. Một phi tử không thể mang thai sinh con, dù được sủng ái thì có thể thế nào?
Hãy nhìn Vương Hiền phi trước kia, đây chính là cháu gái ruột của Thái Hậu nương nương, còn không phải cuối cùng là bị "bệnh chết"?
Tô Chiêu nghi không có uy hiếp lớn, nàng muốn đi lên con đường "Thái Hậu" thì đi đi. Dù sao đầu xuân năm sau cô nương Vương gia đến, cũng chẳng biết là tình huống gì đâu.
Vừa qua khỏi yến tiệc đầy tháng Tứ công chúa cũng là lúc sắp sang năm mới.
Triệu Hoàng Hậu bị nhiễm phong hàn, những công việc đón năm mới chỉ có thể để người khác giúp đỡ.
Vốn Triệu Hoàng Hậu có ý để Huệ phi giúp đỡ một chút, chẳng qua Huệ phi lấy lý do phải chăm sóc Tam hoàng tử để từ chối.
Nữ nhân trong cung, nếu tham gia quản lí cung vụ thì tuyệt đối là có lợi cho bản thân, nhưng Huệ phi không bằng lòng nhúng tay, Triệu Hoàng Hậu cũng không miễn cưỡng.
Cuối cùng Hoàng Hậu nhờ An phi và Tĩnh phi cùng quản lý cung vụ, cùng tiến hành các công tác chuẩn bị cho năm mới.
Tĩnh phi được cái may mắn này, cả người như bay lên. Làm một cung phi, ai lại không mong trong tay có chút quyền lợi? Ai lại chỉ biết ngồi im chờ được phân cho, hơn nữa Tĩnh phi là người có dã tâm. Nàng nghĩ hiện tại quản tốt thì về sau có chuyện gì cũng đều tiện hơn.
Đối với chuyện Huệ phi từ chối, trong lòng tuyệt nàng tuyệt đối là vui vẻ.
An phi sao, chỉ sinh Nhị công chúa, đều cùng là phi vị, đến thời điểm nói không chừng còn phải nghe theo mình. Nếu có Huệ phi, cục diện liền khó nói trước được.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng Tĩnh phi cũng biết, bây giờ Hoàng Thượng đối với Huệ phi tốt hơn đối với mình, nếu có Huệ phi, nói không chừng các nô tài trong cung này liền muốn nịnh nọt nàng ta, không để lời của mình ở trong lòng.
Có điều khi làm việc cùng An phi, nàng phát hiện An phi cũng không phải là dễ nói chuyện như trong tưởng tượng. Dù sao An phi cũng từng giúp Triệu Hoàng Hậu xử lý qua cung vụ, người trong cung nghe lời An phi cũng nhiều hơn.
Tĩnh phi thích đứng đầu, với tính tình này thì không được lòng bằng An phi hòa nhã. Cho nên sau vài lần nếm thử, Tĩnh phi cũng không dám làm lớn chuyện. Sự tình lớn hơn sẽ bị Hoàng Thượng biết, nàng cũng không được gì tốt.
Có điều quản lý cung vụ có một chỗ rất tốt đó chính là những thứ phân xuống đều có thể lấy cho cho Trọng Hoa cung một phần đầu tiên.
Xử lý cung vụ một thời gian, nhóm cung nữ cùng thái giám trong cung đều cung kính với mình hơn trước kia. Khó trách mỗi người đều thích quyền lợi, cảm giác trong tay có chút quyền lợi thật không tệ.
Triệu Hoàng Hậu nhìn tin báo trên tay, cười với Xuân Oanh: "Như vậy ngược lại cũng không tệ."
"Nương nương, Tĩnh phi như vậy, ngài không xử trí?" Xuân Oanh hỏi.
"Chỉ là tham lam một ít lụa thượng cống, nếu muốn tính toán chi ly, sự tình lại trở thành phức tạp. Cứ như vậy đi." Triệu Hoàng Hậu cũng không so đo. Chuyện Tĩnh phi làm, nàng đều biết, chuyện nàng ta hơn thua với An phi nàng cũng đều biết.
Có hơn thua thì tốt, nếu hai người đồng tâm đồng sức, Triệu Hoàng Hậu mới phải lo lắng.
Nghĩ tới sang năm bắt đầu tuyển tú, trong cung lại sắp sửa có thêm người mới.
Bởi vì mọi người đều biết sang năm muốn tuyển tú, cho nên thời điểm cuối năm này mỗi người đều có cảm xúc riêng. Người có hài tử rồi thì tốt xấu gì ba năm này không có để lại tiếc nuối, sau này cũng có nơi dựa vào.
Người không có hài tử nhưng được sủng ái thì muốn nhanh chóng thừa dịp lúc này, có thể được thị tẩm, được Hoàng Thượng thích, sau đó sinh một đứa trẻ. Có đứa nhỏ rồi cũng không sợ Hoàng Thượng quên chính mình.
Mà những người không có hài tử lại không được sủng thì chỉ có thể ở trong góc cảm khái vận mệnh mình không tốt. Có lẽ cũng đang nghĩ biện pháp để có thể được sủng ái.
Tóm lại, tuy tâm tư khác nhau, nhưng đều là không có thoải mái vui vẻ như năm rồi.
Nhất là nghĩ tới sang năm còn có cháu gái của Vương Thái Hậu tiến cung. Trước kia Vương Hiền phi ở trong cung ương ngạnh tới cỡ nào, lần này lại có thêm một người nữa tiến cung, các nàng còn có đường sống sao?
Ai nấy đều ngóng trông vị Vương cô nương này nhanh chóng gặp chuyện không may, vào không được trong cung mới tốt.
Đương nhiên, cũng có người trao đổi với nhà mẹ đẻ mình, nếu có thể đưa thêm người vào đây, cũng có thể giúp mình giữ lấy ân sủng.
Lần tuyển tú này thật sự như một hòn đá quăng xuống hồ, gợi lên những tầng sóng.
Có điều những lão nhân (người cũ) như An phi thì đều đã trải qua nhiều rồi, cho nên căn bản là đã thành thói quen.
Người không có kinh nghiệm chính là những ai mới vào qua lần tuyển tú trước. Ba năm này ở trong cung, các nàng đều tranh giành nhau, có người đi lên, có người đi xuống, còn có người mất cả mạng. Trong lãnh cung cũng còn có mấy người, nghĩ tới các nàng không bị đẩy vào lãnh cung, coi như là không tệ.
Ba năm này, Tĩnh phi cùng Huệ phi xem như là tốt nhất, không chỉ lên tới phi vị, còn sinh hoàng tử, bọn họ chính là người thắng lớn.
Nếu về sau không có cách khác, có lẽ còn phải dựa vào hai vị này mà sống.
Về phần Lý dung hoa kia, các nàng thật sự không có để ý tới. Những người này đều xuất thân từ tuyển tú, đều là tiểu thư nhà quan, đối với người có xuất thân từ cung nữ, vốn có chút không thèm để mắt, cho dù nàng sinh ra Đại hoàng tử đi nữa.
Muốn các nàng dựa vào một người như vậy, đây tuyệt đối là làm không được.
Đầu năm, Vân thị cùng Nguyễn thị tiến cung đến thăm Lý Già La.
Võ Chính Đạo đã dặn dò trước khi đi rồi, hiện tại hắn cũng biết ý bề trên, cho nên không luồn cúi nữa. Ngược lại hắn nạp thêm mấy vị thiếp, nay toàn tâm toàn ý muốn sinh nhi tử, không thì cái tước vị quận công này của hắn chính là quăng cho người ngoài.
Nay Vân thị đã triệt để thất vọng về Võ Chính Đạo, tình cảm thời niên thiếu không còn sót lại chút gì, bà mặc kệ hắn nạp thiếp sinh con. Vân thị chỉ muốn làm tốt quan hệ với Huệ phi nương nương, về sau cũng có thể được nương nương bảo hộ, cũng tiện cho nữ nhi Võ Uyển Đình của bà có một chỗ dựa vào.
Cuối thu, Võ Uyển Đình gả đến Liên gia, trừ bỏ ngày thứ ba lại mặt có trở về thăm, còn lại nàng luôn luôn phải ở trong nhà chồng.
Nghe nói là đang học quy củ Liên gia, học không tốt không cho ra ngoài.
Vân thị nghe xong cũng hết cách, nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước tát đi. Trong lòng bà cũng có chút hi vọng con gái của mình có thể sửa đổi cái tính tình kia, được uốn nắn tốt hơn, miễn cho về sau gặp rắc rối. Lần trước bị người của hoàng thượng vả miệng thật là hù chết Vân thị, nếu lại thêm một lần nữa, nói không chừng cái mạng nhỏ cũng không giữ được.
Mạng sống và quy củ, đương nhiên mạng sống quan trọng hơn, cho nên Vân thị cố nén không xuất đầu nói hộ nữ nhi.
Nguyễn thị cười nói: "Tam hoàng tử điện hạ của chúng ta càng lớn càng oai hùng, thật đáng yêu."
Hài tử nhỏ như vậy mà có thể nhìn ra oai hùng, Nguyễn thị này đúng là ưa nịnh bợ.
Có điều Tam hoàng tử đã bắt đầu học nói, mặc dù chỉ là một hai chữ. Gọi nhiều nhất đương nhiên là "mẫu phi" cùng "phụ hoàng". Đây là tất cả mọi người cùng dạy hắn, số lần nghe nhiều nhất nên dĩ nhiên là nhớ kỹ.
Lý Già La lại hi vọng Tam hoàng tử có thể gọi mình là nương, nhưng tiểu hài tử còn nhỏ, hơn nữa ở trong cung vẫn nên dựa theo quy củ, tránh cho bị người nói chút lời không hay. Gọi mẫu phi thì mẫu phi đi, chờ hắn trưởng thành hiểu chuyện, tới đó bảo hắn gọi nương cũng được, không có gì phải vội.
Nay Tam hoàng tử đã chập chững bước đi, chỉ là vẫn chưa thể rời người dìu được. Nếu để cho hắn một mình tự đi thì chỉ có thể đi hai ba bước, sau đó liền nhanh chóng lao tới trong ngực người lớn. Như vậy cũng là rất tốt rồi.
Nghe nói Nhị hoàng tử bên kia rất yếu ớt, bây giờ vẫn còn phải bế, đừng nói đi bộ, ngay cả bò cũng lười. Rõ ràng so với Tam hoàng tử thì nhỏ gầy và thụ động hơn nhiều.
Có điều nghe nói Nhị hoàng tử đặc biệt thông minh, mỗi lần Tĩnh phi đọc sách cho hắn nghe, hắn đều có thể giống như nghe hiểu, tập trung không hề chớp mắt.
Chỉ là người khác cũng chưa từng thấy qua, đều là nghe cung nhân bên Tĩnh phi nói như vậy. Thật sự có thể tin tưởng thì không biết có mấy phần.
Lý Già La hỏi: "Tổ mẫu có khỏe không? Phụ thân thế nào, Nhị thúc bọn họ cũng khỏe chứ?"
Những lời này là tất yếu phải hỏi, ai bảo bây giờ nàng là Võ Uyển Trinh đây.
Vân thị vội vàng nói: "Mẫu thân rất tốt, chỉ là có chút nhớ nhung nương nương. Bà ấy luôn nói, nếu nương nương có thể về thăm thì tốt rồi. Chẳng qua chúng ta đều khuyên nhủ là về thăm nhà phải được Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu đồng ý, như vậy chẳng phải là tìm phiền toái cho nương nương sao? Đến cuối cùng may mà khuyên được, bà ấy không còn nói chuyện này nữa. Lão gia cùng Nhị lão gia bọn họ đều ổn, bây giờ còn mập hơn một ít."
"Sao bản cung nghe nói hiện tại phụ thân lại nạp thêm vài thiếp thất? Nhắc phụ thân cẩn thận chút, đừng để cho Ngự Sử theo dõi. Những Ngự Sử thích nhất chính là nhìn chằm chằm hoàng thân quốc thích, nếu bị người ta dâng lên một bản tấu sớ, cũng xấu mặt."
Vân thị vội vàng nói: "Đa tạ nương nương nhắc nhở, cũng là thần phụ không cố gắng, không có sinh con trai cho lão gia. Lão gia suy nghĩ chuyện con nối dõi mới bất đắc dĩ làm vậy, cũng là muốn cho nương nương có thêm huynh đệ."
"Đúng rồi, Tiểu Bảo biểu đệ mang có đưa thư tới không? Hắn hồi hương mà cũng không nói cho bản cung biết trước, cứ như vậy đi về. Nói ra thì cũng ba năm rồi bản cung không có gặp hắn, thật không biết hắn như thế nào."
Vân thị cùng Nguyễn thị trong lòng giật mình, Vân thị nói: "Thật sự là có người mang thư tới cho Tiểu Bảo, nói là phần mộ của phụ mẫu hắn bởi vì trời mưa to mà có chút sụp đổ, hơn nữa ngày giỗ của phụ mẫu cũng tới nên hắn muốn trở về thăm viếng. Tiểu Bảo nói hắn trưởng thành rồi, không thể luôn dựa vào nhà thân thích, liền muốn trở về canh chừng nhà tổ của mình. Lúc hắn đi, chúng ta đều chuẩn bị đồ cho hắn, trở về đó tự mình sống cũng không thành vấn đề. Ngay cả ở nơi đó, chúng ta cũng cho người mang thư tới an bài một chút. Hắn là một nam nhi trưởng thành, có cốt khí của bản thân, chúng ta cũng không tiện ngăn cản."
Đối với chuyện Tiền Tiểu Bảo, các nàng thương lượng lại thương lượng, vốn là chuẩn bị là tìm một người đóng thế, nhưng vì địa vị của Huệ phi càng ngày càng cao, các nàng sợ chuyện này bị lộ. Hơn nữa người thay thế cũng không phải dễ tìm như vậy, cho nên liền chọn biện pháp này. Hiện tại ba năm hiếu kỳ cũng đã qua, Tiền Tiểu Bảo cũng trưởng thành rồi, Võ gia bên này không có Võ Uyển Trinh vị biểu tỷ này, hắn cũng không muốn ở Võ gia tiếp tục cuộc sống ăn nhờ ở đậu, là nam nhi liền muốn tự mình làm chủ, cho nên liền nói Tiền Tiểu Bảo về nhà ở quê rồi.
Tốt xấu gì là người Tiền gia, sống ở nhà tổ của mình, như vậy mới xem như bình thường. Hơn nữa bọn họ còn giúp đỡ Tiền Tiểu Bảo, như vậy liền càng dễ ăn nói.
Cho dù nương nương hỏi lại, các nàng cũng có thể đúng lý hợp tình mà đáp. Hơn nữa nhà tổ Tiền gia cách xa kinh thành vạn dặm, nương nương còn có thể đi tìm sao?
Về sau Tiền Tiểu Bảo là người đã ra khỏi Võ gia, không liên quan tới Võ gia, nương nương muốn hỏi, cũng sẽ không hỏi Võ gia, miễn cho mỗi lần đều lo lắng đề phòng.
Nguyễn thị cũng ở một bên phụ họa. Trong lòng suy nghĩ, Tiền Tiểu Bảo này nếu thật sự là trở về quê nhà thì tốt rồi, nếu về sau chính hắn quay lại đây, đến lúc đó biết làm sao?
Lại thầm oán hai người lão đại, tại sao không có quản người cho tốt, để người chạy mất. Nếu lúc ấy trực tiếp nói rõ ra, cùng lắm thì nương nương có chút tức giận, cũng không thể mặc kệ Võ gia. Kết quả hai người lão đại là hay làm chuyện xấu nên tâm lo sợ, sợ bị nương nương trách tội, trong hoảng hốt bịa ra một lời nói dối. Nếu về sau nương nương biết chân tướng, chỉ sợ mức độ nổi giận sẽ kinh khủng hơn nhiều so với ban đầu ăn ngay nói thật.
Bà thật không dám nghĩ đến, nếu Huệ phi nương nương biết ba năm trước Tiền Tiểu Bảo đã mất tích sẽ là tình cảnh gì. Nay bà cũng chỉ biết giúp giấu diếm, trong lòng lại không ngừng mắng phu thê lão đại, đây là kéo Nhị phòng các bà cùng xuống nước theo mà.
"Nói như vậy, cả thư cũng không có? Tới bây giờ mà tiểu biểu đệ của bản cung vẫn không thèm viết cho bản cung một chữ nào?" Lý Già La trầm giọng nói.
"Cũng đúng, vốn dĩ hắn họ Tiền, đều không có quan hệ gì với các ngươi. Hắn muốn đi thì đi, các ngươi cũng ngăn không được."
Giọng nói như vậy, khẳng định là Huệ phi tức giận rồi. Vân thị cùng Nguyễn thị lập tức quỳ xuống trước mặt Lý Già La. Lý Già La nói: "Mẫu thân và nhị thẩm quỳ xuống làm gì? Chẳng lẽ là các ngươi giấu bản cung chuyện gì, hay là thấy bản cung tính tình bạo ngược, không chịu được người khác nói lời không vừa lòng? Bản cung có tức giận thì cũng là đối với Tiểu Bảo, một tiếng cáo từ cũng không nói, cứ như vậy mà rời đi? Điều này cũng thật sự là quá kỳ cục. Nếu như vậy, về sau bản cung sẽ phái người đi quê nhà Tiểu Bảo tìm hắn, về sau các ngươi không cần phải để ý đến nữa. Nói đến cùng thì Tiểu Bảo và bản cung mới là biểu tỷ đệ, không có quan hệ gì cùng các ngươi. Mà thôi, các ngươi đi về trước đi."
Lý Già La biểu hiện rất mệt mỏi, hai người này cũng thấy được, trong lòng nơm nớp lo sợ.
Nguyễn thị lên xe ngựa, liền nói với Vân thị: "Đại tẩu, không phải ta nói ngươi, lúc trước ngươi nên ăn ngay nói thật với nương nương. Tính tình nương nương rất tốt, chẳng lẽ lại trách tội ngươi. Đúng là do tiểu tử họ Tiền kia tự đi mất, cũng không phải do chúng ta cố ý. Bây giờ biến thành cái dạng này, mỗi ngày nơm nớp lo sợ thì tốt sao?"
Liên lụy đến bà vừa rồi phải đổ một trận mồ hôi lạnh.
Chuyện như vậy, nếu là thêm vài lần, thế nào cũng phải hù chết mình.
Vân thị còn đang run run tay, vừa rồi bà cũng sợ vô cùng. Bây giờ khí thế của Huệ phi càng lúc càng lớn, nếu thật sự biết chân tướng, chẳng phải là...
Vốn dĩ còn muốn dùng Tiền Tiểu Bảo làm lợi thế để khiến nương nương có điểm cố kỵ, nhưng bây giờ thì sao, lợi thế không có trong tay ngược lại còn bị nương nương nói cho một trận. Về sau muốn yêu cầu cái gì cũng không có lá gan dám lên tiếng, bây giờ biết làm sao cho phải. Bà còn muốn về sau nếu Uyển Đình tại nhà chồng sống không như ý sẽ nhờ Huệ phi nương nương mở miệng nói chuyện đây, dù sao cũng tốt hơn so với Võ gia các bà mở miệng, hiệu quả cũng càng tốt.
Nhưng là, bây giờ bởi vì Tiền Tiểu Bảo này rốt cuộc không nắm được Huệ phi. Vì sao hiện tại lại thành như vậy chứ?
"Nương nương, thế này xem Vân thị kia còn có mặt mũi yêu cầu này nọ hay không?" Hổ Phách nói: "Mỗi lần lại đây đều ám chỉ cái này, ám chỉ cái kia, quả thực làm cho người ta chán ghét. Bây giờ còn muốn đòi nương nương trở về thăm hỏi."
Nếu không phải các nàng đã sớm biết Tiểu Bảo không ở Võ gia thì đã giận thật rồi, những người này cũng quá đáng ghét.
Lý Già La nói: "Chuyện thăm hỏi, thật ra có lẽ không phải Vân thị yêu cầu, hơn phân nửa là Võ Chính Đạo cùng Võ lão thái thái yêu cầu. Vân thị chỉ là người truyền lời mà thôi. Hiện tại bà ta quan tâm nhất chỉ có nữ nhi của bà ta."
Có điều bản thân Lý Già La muốn Võ Uyển Đình học quy củ cho tốt, tránh cho nơi nơi gặp rắc rối, làm sao có khả năng về sau sẽ giúp Võ Uyển Đình?
Nhắc chuyện Tiểu Bảo với bọn họ cũng là tránh cho bọn họ luôn lấy Tiểu Bảo ra làm lợi thế, muốn đưa ra yêu cầu gì liền đưa ra yêu cầu đó. Nay chính mình tức giận, khẳng định họ không dám bày ra tâm tư đưa thêm người Võ gia tiến cung để giúp mình giữ sủng ái.