Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 16



Huyền Lăng nghe tin ái thê bất thình lình ngất xỉu, sau khi bãi triều, hắn không về Nghi Nguyên điện thay thường phục mà hối hả chạy tới Châu Quang điện. Nhu Tắc được Thái y tận tình châm cứu, dần dần tỉnh lại. Về phần Nghi Tu, nàng không rảnh ở lại nhìn cảnh tình chàng ý thiếp, trước đó đã phân phó đám cung nhân lo liệu mọi sự rồi trở về điện Chiêu Dương.

“Nương nương, ngay cả ông trời cũng giúp người! Hoàng hậu trông thật đáng thương.” Hội Xuân hớn hở, cao hứng hơn cả chủ tử.

Chu Nghi lườm nàng ta một cái, nói, “Chuyện của Miêu thị, có phải do các ngươi làm không?” Nếu đúng là họ làm, nàng nhất định phải dạy dỗ lại đám nha đầu này, kẻo ngày sau có kẻ khó quản.

Hội Xuân vội trả lời, “Nương nương minh giám. Chúng nô tỳ không làm gì cả. Chắc chắn là phi tử nào đó thiếu kiên nhẫn, không đợi được Miêu thị tự sinh tự diệt liền động thủ với nàng ta. Nương nương, người có còn nhớ lần trước ở Thái Bình hành cung, Miêu Dung hoa đã từng đánh mắng một cung nữ không?”

Chu Nghi Tu làm sao nhớ ra diện mạo của cung nữ đó? Huống hồ, khi ấy, nàng đứng cách họ khá xa, cùng lắm chỉ thấy lờ mờ bóng dáng. “Cũng có ấn tượng một hai phần.”

Hội Xuân tiếp tục nói, “Nương nương, nàng ta tên là Ngọc Nhụy, dung mạo xinh đẹp. Miêu Dung hoa sợ nàng ta có tâm tư khác nên kiếm cớ trách mắng, đánh cho đến khi tàn phế hai tay.”

“Ngay cả thị tỳ của mình cũng không tha, Miêu Dung hoa đúng là khiến người ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.” Tú Hạ cẩn thận gỡ bộ diêu trên tóc Nghi Tu xuống, sau đó vừa dùng lược bí chải đầu cho nàng, vừa nghe Hội Xuân nhiều chuyện.

“Ngọc Nhụy bị đánh cho tàn phế hai tay, Miêu Dung hoa đuổi nàng ta khỏi Diên Hi cung. Nàng ta bị điều xuống nhà bếp làm việc. Bấy nhiêu việc đấy, sao Ngọc Nhụy có thể không oán hận? Nàng ta định hạ độc, nhưng thức ăn đến Diên Hi cung đều được các thái giám thử qua trước, nên đành lực bất tòng tâm. Vừa khéo làm sao, Hoàng hậu nương nương ra lệnh giảm bớt tiền tiêu của các cung. Nhà bếp cũng vậy. Ngọc Nhụy liền chớp thời cơ, lấy mấy nguyên liệu đã mốc meo, nấu bữa tối cho Miêu Dung hoa.” Nói đến chỗ này, Hội Xuân tràn đầy ý cười trên mặt, “Nghe nói, Miêu Dung hoa đi tả* rất nặng, cả buổi tối qua gà chó không yên*, sáng ra thì nàng ta nằm luôn trên giường.”

*Bệnh tả.

*Ý nói cả cung náo loạn.

“Đúng là báo ứng! Trước kia, Miêu Dung hoa lúc nào cũng ức hiếp các vị tiểu chủ có phân vị thấp hơn mình, hôm rồi còn dám bất kính với nương nương. Ông trời quả là có mắt.” Tú Hạ cười vang, cùng Hội Xuân kẻ xướng người họa.

“Hai ngươi đấy, lắm mồm vào! Mai này xuất cung, có thể mở gánh hát, kiếm cả bộn tiền!” Chu Nghi Tu vừa lắc đầu vừa cười.

Cười vui với hai thị tỳ một hồi, nàng bình tĩnh trở lại, chậm rãi nói, “Chuyện này truyền ra, Hoàng hậu chắc chắn sẽ nói bản thân bị kẻ dưới làm mờ mắt, huống chi nàng ta vốn có ý phân ưu với Hoàng thượng, lại đang mắc bệnh nặng, Thái hậu và Hoàng thượng cũng không nỡ trách cứ nàng ta đâu.”

Hội Xuân và Tú Hạ như bị giội cho chậu nước lạnh, ý nghĩ vui sướng khi người gặp họa cũng theo đó mà tiêu tan.

“Các ngươi ngày thường làm việc phải để ý, nhìn thấy cái gì thì nhìn, đừng vội nhiều lời, khi nào về Phượng Nghi Cung thì muốn nói sao cũng được; còn ở bên ngoài, lắm người lắm kẻ, đâu đâu cũng có tai mắt, ta nói câu này để nhắc nhở hai ngươi.” Chu Nghi Tu dặn dò.

“Nương nương, Lý Trường tới truyền lệnh, Hoàng thượng mời người đến Di Ninh cung.” Tiễn Thu đẩy cửa tiến vào bên trong nội điện.

“Có việc gì ở chỗ Thái hậu sao?”

“Hồi nương nương, nô tỳ nghe Lý Trường nói, Hoàng hậu cũng ở đó, nô tỳ đoán có lẽ là vì việc của Miêu Dung hoa.”

“Bảo hắn đợi một lát. Bản cung thay y phục rồi sẽ đi ngay.” Nghi Tu vội gọi Tú Hạ trang điểm lần nữa.

Thái hậu ngồi ở ghế thượng trong Di Ninh cung. Huyền Lăng và Nhu Tắc ngồi một bên. Chu Nghi Tu vừa tới, hành lễ với từng người rồi nói, “Không biết Hoàng thượng triệu nô tì đến có việc gì?”

Huyền Lăng đối đáp với nàng đầy khách khí, “Ái phi, trẫm nghe nói, khi nãy ở Châu Quang điện, Uyển Uyển ngất đi, may có ái phi mà cục diện không loạn. Hai người tỷ muội tình thâm, trẫm cảm thấy vô cùng an ủi.”

“Hoàng thượng quá khen nô tì rồi. Tỷ tỷ là người đứng đầu hậu cung, lại là tỷ muội ruột của nô tì, nô tì thực không dám quá phận. Chuyện lúc sáng, mong tỷ tỷ đừng trách muội muội đã tự quyết.”

“Tâm ý của muội, ta rất cảm kích, nào dám trách cứ.” Chu Nhu Tắc dù đã tỉnh lại, nhưng giọng nói yếu ớt, dường như không có khí lực.

“Nàng nói ít thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút.” Huyền Lăng đối với Nhu Tắc vô cùng che chở, sợ nàng ta mệt mỏi.

Thái hậu thấy vậy liền nhìn qua Nghi Tu, thấy gương mặt nàng ra vẻ thờ ơ thì vô cùng kinh ngạc, “Hoàng đế, ai gia nghe nói, Miêu thị ốm đến liệt giường, có chuyện này sao?”

Huyền Lăng chợt ngẩn người, hắn đã quên hỏi thăm bệnh tình của Miêu thị, trong đầu hắn chỉ có Nhu Tắc mà thôi.

Sắc mặt Nhu Tắc trắng bệch như tờ giấy, nàng ta ho khan một cái rồi nói, “Mẫu hậu, là nhi thần vô năng, suy nghĩ không chu toàn. Trong lòng nhi thần vô cùng áy náy, không dám đảm nhận trọng trách chưởng quản hậu cung, nhi thần nguyện giao quyền cho người tài giỏi hơn.”

“Hoàng hậu hà tất phải nói vậy? Ngươi thân đứng đầu lục cung, nếu không có khả năng, thì ai có hả?!” Thái hậu lớn tiếng. Đối với một Hoàng hậu mà nói, quyền hành quản lý cung vụ rơi vào tay người khác, thanh danh sẽ vô cùng tổn hại.

Nhu Tắc ôm ngực, nói với giọng yếu ớt, “Nhi thần mới vào cung, sự vụ từ trước đều do muội muội lo liệu ổn thỏa. Khẩn xin Thái hậu đồng ý cho muội muội chấp chưởng hậu cung thay nhi thần, nhi thần cũng yên tâm hơn.”

“Hoàng hậu đã nói vậy rồi, ái phi tạm thời hãy chưởng quản lục cung, đợi Uyển Uyển lành bệnh thì giao lại phượng ấn.” Huyền Lăng từ đầu tới cuối chỉ lo lắng cho Nhu Tắc, mặc kệ Nghi Tu có đồng ý hay không, hắn ôm lấy ái thê quay về tẩm cung của mình.

“Cung tiễn Hoàng thượng, Hoàng hậu.” Chu Nghi Tu và các cung nhân đồng loạt khom người, cúi chào Đế Hậu.

Nghi Tu cảm thấy mình không còn phận sự ở đây nữa, nàng hướng Thái hậu hành lễ, cung kính, “Mẫu hậu nếu không có gì phân phó, nô tì xin được phép cáo lui.”

Thái hậu cất lời, ý vị sâu xa, “Im hơi lặng tiếng, từng bước đoạt lại quyền chấp chưởng lục cung, sạch sẽ và lưu loát như vậy, ai gia không khỏi vỗ tay khen ngợi ngươi đấy. Nhàn Quý phi, ngươi nhớ cho kỹ, tâm của Hoàng đế hiện tại đang ở đâu, bằng không, dù ngươi nắm trong tay quyền cao chức trọng cũng không thể duy trì lâu dài. Ngươi và Hoàng hậu là người thân ruột thịt, lẽ ra nên hòa thuận mới phải, không được phép lộ ra tâm tư khác.”

Thái hậu ngồi trên ghế cao của chính điện Di Ninh cung, trong tay cầm trượng, rồng vàng uốn lượn xung quanh, miệng rồng ngậm viên minh châu chói sáng, thể hiện uy quyền của một người từng tự tay trừ đi Nhiếp Chính vương cản đường Hoàng đế. Dù đã lui về ẩn thân trong tòa cung điện này, nhưng tai mắt của nàng vẫn ở khắp nơi dò xét. Lời của nàng thốt ra ý vị sâu xa, mỗi một câu chữ tựa như dao sắc đâm từng nhát một vào lòng Chu Nghi Tu.

“Mẫu hậu nói lời này, thực khiến nô tì sợ hãi. Nô tì tuy không cùng một mẫu thân với Hoàng hậu, nhưng là nữ nhi Chu gia, nô tì quyết không làm ra chuyện hại người, nhất định hiếu kính với tỷ tỷ, mẫu hậu không cần lo lắng.” Trước mắt Thái hậu, Nghi Tu không để lộ ra nửa vẻ khiếp đảm, ánh mắt vẫn bình tĩnh, kiên định vô cùng.

“Hy vọng được như thế.” Giọng của Thái hậu đã trở nên ôn hòa hơn, ra vẻ nhẫn nại, khuyên nhủ, “Ai gia biết ngươi không cam lòng, nhưng ván đã đóng thuyền, A Nhu trở thành Hoàng hậu, ngươi cũng là Quý phi rồi, dưới một người mà trên vạn người. Ai gia chỉ trông mong tỷ muội hai ngươi đồng lòng, vinh quang hiện tại không dễ gì đạt lấy được, đừng để ai gia uổng phí tâm huyết bấy lâu nay.”

“Nô tì xin ghi nhớ lời dạy bảo của Thái hậu.”

“Ngươi về trước đi. Tạm thời, phượng ấn của A Nhu sẽ do ngươi chưởng quản, ngươi cố gắng làm cho ổn thỏa, đừng để hậu cung lại thêm việc ầm ĩ, khiến ai gia và Hoàng đế phiền lòng.” Thái hậu dặn dò câu cuối cùng.

“Nô tì tuân chỉ, nô tì xin được phép cáo lui.”

Thấy bóng lưng của Chu Nghi Tu đã rời đi, Thái hậu mới thở dài một hơi rồi nói, “A Nhu tính tình hiền lành, gặp chuyện lại thiếu quyết đoán, không thích hợp làm chính cung nương nương. Bây giờ nàng ngồi trên hậu vị, ai gia cũng không thể bảo hộ nàng mãi được, chỉ sợ Nghi Tu không rõ tâm tư của ai gia, đối với chuyện cũ luôn canh cánh trong lòng.”

Trúc Tức cô cô đứng bên cạnh liền ai ủi, “Thái hậu lo nhiều rồi. Nhàn Quý phi đã hứa sẽ không làm ra chuyện có hại đến Hoàng hậu, có lẽ nàng đã thông suốt, sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Tỷ muội tương tàn, ở hậu cung còn thiếu chuyện để kể sao?” Thái hậu chợt nhớ lại điều gì đó, trong chốc lát liền lắc đầu, mi mắt trĩu nặng nỗi sầu lo, “Nghi Tu kiên cường, mưu kế thâm sâu. A Nhu đối với nàng, giống như ấu khuyển* trước nanh vuốt mãnh hổ, khẳng định không là đối thủ. Nếu như Nghi Tu thực sự cố chấp, mặc dù ai gia không làm gì được nàng, chỉ mong nàng có thể suy nghĩ rõ ràng, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện lưỡng bại câu thương*...”

*Ấu khuyển: Chó con

*Lưỡng bại câu thương: Hai bên đều bị tổn thương, không một bên nào có lợi

Trên đường trở về từ Di Ninh cung, kiệu Quý phi được đưa đi chậm rãi, hai bên đều có thị tỳ cầm đèn soi đường. Chu Nghi Tu ngồi trong kiệu, khuỷu tay dựa vào tay vịn, nhớ lại lời Thái hậu. Nàng sớm đã biết, mọi thứ đều không qua được mắt của Thái hậu, nhưng bây giờ lão nhân gia kia lo thừa rồi, vì nàng đâu có muốn lấy mạng Chu Nhu Tắc.

So với tự mình trừ bỏ tỷ tỷ, mượn tay Huyền Lăng mới là cách tốt nhất. Nàng muốn hắn tự nhận ra sai lầm, muốn hắn cảm thấy việc đưa Nhu Tắc lên ngôi Hoàng hậu là sự sỉ nhục lớn nhất. Chỉ có như vậy, thù hận trong lòng nàng mới có thể nguôi ngoai.

“Nương nương, bây giờ Thái hậu quay qua coi trọng Đại Tiểu thư rồi. Rõ ràng là nàng ta chim tu hú chiếm tổ chim khách*.” Tiễn Thu vừa lau lớp trang điểm cho Chu Nghi Tu, vừa nói với vẻ bất bình xen lẫn căm giận.

*Tu hú là loài chim chuyên đẻ nhờ các tổ chim khác như chim khách, chim chích,..v.v. Tu hú con khỏe, dữ, có thể hất con chim con trong tổ ra để giành phần ăn từ chim bố mẹ. Ý nói Chu Nhu Tắc ở đâu nhảy ra chiếm lấy hậu vị.

Chu Nghi Tu cười nhẹ, “Thái hậu trước đây không có, bây giờ liền thiên vị nàng ta. Bản cung bất quá chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu tỷ tỷ tâm tư sâu dày, thủ đoạn mênh mông, Thái hậu làm sao nghĩ tới ta chứ?! Hiện giờ tỷ tỷ được Hoàng thượng sủng ái, tọa vị trung cung Hoàng hậu, danh chính ngôn thuận, Thái hậu không giúp nàng ta sao được? Ngược lại, nếu ra vẻ giúp ta, lại càng khiến ta lo sợ lão nhân gia nàng có tâm tư khác.”

“Nương nương, tiếp theo chúng ta phải như thế nào? Quyền quản lý lục cung đã về tay người, chúng ta có nên sắp xếp một số người đến chỗ Hoàng hậu hay không?” Tiễn Thu dò hỏi ý của chủ tử.

Chu Nghi Tu chậm rãi lắc đầu rồi nói, “Tạm thời chưa cần đâu. Thính Tuyết và Thưởng Tinh bên người tỷ tỷ, ta thấy chúng không phải kẻ an phận thủ thường, sớm muộn cũng làm”N ra chuyện ồn ào, đến lúc đó, chúng ta sẽ làm như giúp đỡ là xong. Ngươi nếu có gặp qua hai nàng ta, chỉ chào hỏi cho có lệ thôi, không nên quá thân cận.”

“Nô tỳ đã hiểu.”

“Phải rồi. Bây giờ bản cung tạm thời chưởng quản phượng ấn, mỗi ngày ngươi phải đem toàn bộ sự tình ta xử lý bẩm báo cho Hoàng hậu, để tránh miệng lưỡi oan nghiệt ngoài kia, nói bản cung là kẻ quá phận. Nhớ cho kỹ, chỉ là tạm thời. Ngươi truyền lời xuống đám cung nhân, toàn bộ Phượng Nghi cung phải khiêm nhường an phận, nếu để bản cung biết có kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, gây ra chuyện không đâu, đừng trách bản cung trở mặt vô tình. Phải nhớ, Thận Hình ty bên kia đang thiếu kẻ làm khổ dịch...” Ánh nến lóe sáng, chiếu lên khuôn mặt kiên định của Chu Nghi Tu.

“Nô tỳ nhất định tuân mệnh nương nương, làm tốt chuyện này.” Tiễn Thu cúi đầu vâng lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.