Hậu Cung Nghi Tu Truyện

Chương 23-2



Huyền Lăng hạ chỉ, tấn vị Canh thị lên Tòng Tam phẩm Tiệp dư; niệm tình nàng thân thể chưa lành bệnh, đợi khi khỏe lại sẽ cử hành lễ sắc phong, đồng thời ban thưởng nhiều đồ vật quý giá, coi như an ủi.

Canh thị bỗng dưng mất con, trong lòng đau đớn khôn ngươi, lúc tiếp chỉ đành lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Ai nấy trong hậu cung đều không dám hướng nàng chúc mừng. Họ biết rõ, Hoàng thượng thăng vị cho nàng chẳng qua để bù đắp nỗi đau mất con mà thôi. Những kẻ không biết chừng mực như Miêu thị không nhiều, huống hồ hiện tại, nàng ta bị giáng ba cấp, cấm túc lâu dài, địa vị sớm đã không còn như ngày trước. Những phi tần mà nàng ta từng nhục mạ trong Diên Hi cung nay đều tìm cách làm khó nàng ta, khiến cuộc sống của nàng ta vô cùng khổ sở.

Nghi Tu ngồi trò chuyện cùng Đoan phi và Cam thị. Bất giác bàn đến chuyện này, nàng ca thán một câu, “Canh thị lần này vui quá hóa buồn*, không biết sau này nàng ta có tỉnh táo hơn không?”

*Ý nói ỷ có long thai mà sinh ra kiêu ngạo.

Thọ Kỳ cung từng có một thời gian náo nhiệt, bây giờ trở nên yên tĩnh vô cùng. Lan Tuyền cư của Canh Tĩnh Ngôn càng không có người qua lại nhiều, ngẫu nhiên vài lần sẽ có mấy vị mỹ nhân và tài tử đến thăm nàng ta. Thái y được tuyên đến cũng không tận tâm chữa trị, bệnh tình Canh Tĩnh Ngôn do đó mà mỗi lúc một nặng hơn.

Giữa trưa, Chu Nghi Tu đang ngồi luyện chữ, Tiễn Thu chợt tiến vào bẩm báo, “Nương nương, người của Lan Tuyền cư cầu kiến.”

“Có chuyện gì?”

“Canh Tiệp dư bệnh trở nặng rồi.”

Chu Nghi Tu lơ đễnh, nói, “Chuyện này nên đến chỗ Hoàng hậu để nàng ta tuyên Thái y cho, tìm bản cung làm gì?”

Tiễn Thu im lặng một hồi, khuôn mặt chợt hiện lên ý cười, “Đã qua Cam Tuyền cung rồi ạ, nhưng Thưởng Tinh kia cản trở không cho vào, nói là Hoàng hậu đang nghỉ trưa, không được phép quấy rầy, nên mới quay sang Phượng Nghi cung chúng ta.”

Chu Nghi Tu nhíu mày, “Hoàng hậu tỷ tỷ quả nhiên đang đắc ý”. Nàng đặt bút xuống rồi nói tiếp, “Kêu người thu dọn chỗ này, bản cung ra ngoài xem thử.”

Bên ngoài điện, Thúy Quả lòng như lửa đốt. Vừa thấy Chu Nghi Tu, nàng ta liền quỳ xuống đất ngay lập tức, “Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương! Cầu xin nương nương cứu giúp chủ tử của nô tỳ!”

Chu Nghi Tu ngồi xuống ghế rồi hỏi, “Ngươi mau nói rõ ràng, tình trạng của Canh Tiệp dư ra sao?”

“Hồi nương nương, tiểu chủ từ khi sảy thai đến nay, thân thể luôn không được tốt. Thái y chữa bệnh chẳng được tận tâm, thuốc uống vào mãi mà bệnh không khỏi. Cả người tiểu chủ gầy rộc cả đi, xuống giường cũng chẳng còn sức để xuống. Nô tỳ thấy vậy mới cả gan chạy đến Cam Tuyền cung, cầu xin Hoàng hậu đổi một vị Thái y khác đến chẩn trị nhưng không gặp được Hoàng hậu; nô tỳ cùng đường, đành phải chạy đến đây. Xin nương nương cứu tiểu chủ của nô tỳ!” Mồ hôi túa ra trên đầu Thúy Quả, mái tóc bết hết cả lại. Nàng ta là thực lòng khẩn cầu vì chủ tử của mình.

Chu Nghi Tu thầm khen ngợi thị tỳ này trung thành, tận tâm. Nàng nói, “Chưa có khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương, bản cung chẳng thể tự tiện làm chủ. Có điều, bản cung không phải loại người thấy chết không cứu. Hôm nay vừa vặn làm sao, Văn thái y đến xem mạch bình an. Để bản cung gọi hắn, thuận đường qua xem bệnh cho Canh Tiệp dư.”

Thúy Quả nghe câu đầu của Chu Nghi Tu, tưởng rằng nàng thấy chết không cứu. Sau khi nghe hết cả câu, nàng ta vui mừng quá đỗi, liên tục dập đầu, “Nô tỳ khấu tạ đại ân của Quý phi nương nương! Đa tạ Quý phi nương nương!” Sau đó, nàng ta vội vàng chạy về Lan Tuyền cư trước.

Chu Nghi Tu quay sang phân phó Tiễn Thu, “Ngươi qua Cam Tuyền cung, báo việc này với Hoàng hậu, kẻo có người lại nói bản cung tự ý chủ trương.” Tiễn Thu tuân mệnh, đi đến chỗ Chu Nhu Tắc.

Tối hôm đó, Huyền Lăng ngự giá đến Chiêu Dương điện dùng cơm. Chu Nghi Tu ra nghênh tiếp hắn, “Hoàng thượng sao lại tới đây? Nô tỳ tưởng người sẽ đến chỗ tỷ tỷ.”

“Trẫm muốn gặp nàng, tiện thể thăm Dư Phong, dùng bữa xong lại qua Cam Tuyền cung.” Huyền Lăng đưa tay ra, Chu Nghi Tu vịn vào rồi đứng dậy. Hai người cùng ngồi xuống bàn. Dư Phong được nhũ mẫu ôm đến. Hắn vừa thấy Huyền Lăng liền gọi hai tiếng “phụ hoàng”, làm Huyền Lăng cao hứng vô cùng, bồng hắn nâng lên đỡ xuống. Tiểu gia hỏa chẳng những không bị dọa, còn cười khanh khách, tưởng như mình đang bay cao.

“Đứa nhỏ này, tương lai nhất định bất phàm, sớm đã có phong phạm trấn định trầm ổn.” Huyền Lăng dỗ con một chút rồi đưa cho nhũ mẫu, sau đó quay sang nói với ái phi.

Chu Nghi Tu cười, nói, “Hoàng thượng đừng quá khen hắn. Hắn tuổi nhỏ, biết cái gì mà trấn định trầm ổn đâu? Chẳng qua thấy phụ hoàng nên cao hứng đấy thôi.” Nàng không ngốc tới mức vuốt theo đuôi Huyền Lăng. Đế vương luôn có sự nhạy cảm của mình.

Huyền Lăng nói, “Trẫm nghe nói, nàng kêu người đến xem bệnh cho Canh thị?”

Hành động của tỷ tỷ quả nhiên mau lẹ! Chu Nghi Tu tràn đầy ý cười trên mặt, không chút giấu giếm sợ hãi, “Đều do nô tì nhiều chuyện. Tỷ tỷ xử lý sự vụ lục cung, khó tránh khỏi không để ý đến vài chỗ. Đây chỉ là chuyện nhỏ, nô tì nghĩ vậy nên mới tiện tay. Cứu người như cứu hỏa, nô tì cho rằng, chữa bệnh cho Tiệp dư sớm hơn một khắc, nàng cũng bớt đau hơn một chút, không ngờ lại làm tỷ tỷ tức giận rồi.”

Huyền Lăng nghe Chu Nghi Tu nói câu nào câu nấy đều thật lòng, nghĩ lại liền thấy mấy lời của Chu Nhu Tắc thật trẻ con, cái gì mà tiền trảm hậu tấu rồi mới sai người đi thông báo. Trong lòng hắn có chút trách cứ Hoàng hậu. Nhưng rồi hắn lại nghĩ khác, tính tình Uyển Uyển như vậy, chắc chắn là do bọn nô tài xúi giục. Xem ra mình phải dọn đi một ít của Cam Tuyền cung, đỡ cho kẻ nào đó muốn gây sóng gió, ảnh hưởng tình cảm tỷ muội của hai nàng. Hắn nói, “Ái phi nghĩ nhiều rồi. Trước đây trẫm từng cho phép nàng cùng Uyển Uyển san sẻ việc của lục cung. Nàng ấy mới vào, cần có nàng để giúp đỡ. Ái phi quả thực làm rất tốt.”

Dùng bữa xong xuôi, Huyền Lăng trở về Nghi Nguyên điện. Tiễn Thu nói với Chu Nghi Tu, “Nương nương, xem ra Đại Tiểu thư bên đó đã có điểm thông suốt.”

“Nha hoàn hồi môn của nàng ta gồm những ai?”

“Thính Tuyết và Thưởng Tinh là hai người đắc dụng nhất, ngoài ra còn có Thính Sương, Danh Nguyệt.”

Chu Nghi Tu nói, “Đi thăm dò Thính Sương và Danh Nguyệt. Thính Tuyết thì đừng lo, nàng ta là người thân cận nhất bên cạnh tỷ tỷ. Về phần Thưởng Tinh,” dừng một lát, môi nàng bật ra ý cười, “ả ta giỏi lắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.