Hậu Cung Nữ Phụ

Chương 17



Tóc ...

Tóc...

Từng giọt máu nhỏ xuống nền tuyết lạnh băng, một người đàn ông nằm dưới nền tuyết, người có vô số vết thương lớn nhỏ, nhưng điều hắn nằm đây là vết thương lớn ở bụng. Đôi mắt xinh đẹp bắt đầu từ từ khép lại.

Đau...

Đau.......

Mất tất cả, chỉ vì quá nghe theo lời bà ta, vậy cuộc sống hắn còn gì...

Tình yêu....

Tình bạn....

Hay sự ... phản bội...

Hắn sát thủ chuyên nghiệp, một con người lạnh lùng cô độc lạnh nhạt mọi người thường gọi hắn là death( thần chết). Một người ai ai cũng sợ. Mọi người tả hắn bằng nhiều từ ngữ: tu la, lạnh lùng, nhẫn tâm.... nhưng đâu ai biết rằng hắn là một con người cô độc, đâu ai biết hắn cần một chút tình thương thật lòng từ một người chứ không phải giả tạo lấy lòng.

Hắn nắm trong tay thế lực hắc bạch đạo hùng mạnh nhưng đâu ai ngờ hắn lại chết như thế này. Chết do chính người hắn tin tưởng nhất, chính người hắn yêu nhất.

Từ nhỏ, hắn đã bị ba mẹ ruồng bỏ, vứt hắn ở cô nhi viện. Hắn hận cha mẹ hắn, tại sao sinh hắn ra mà không có sự đồng ý của hắn, tại sao sinh hắn ra lại không cho hắn tình thương mà vứt hắn ở đây chứ... hắn hận bọn.

Định mệnh là gì?

Số phận như thế nào đối với người như hắn?

Hắn gặp cô vào ngày định mệnh đó, chỉ là rung động thoáng qua nhưng hắn vẫn in sâu trong lòng đến chết hắn cũng không quên được. Định mệnh mang hắn đến bên cô, nhưng còn hắn thì sao? Hắn chỉ coi đó là lợi ích hai bên, lợi ích giữa cô và hắn.

Cô yêu hắn, hắn không quan tâm. Hắn ghét cô, hắn biết. Hắn chỉ quan tâm đến người con gái đó nhưng không biết từ khi nào cô lại đi vào tim hắn.

Ngày đó, người con gái hắn yêu đòi gia tay hắn, hắn đến bar nốc rượu nhưng lại phát sinh quan hệ với cô. Sáng hôm sau hắn tỉnh dậy, căn phòng trống trơn, chỉ còn hắn cô độc ngồi đó. Hắn cứ nghĩ là người hắn yêu trao đêm đầu tiên cho hắn nhưng cô gái ấy đâu, chắc là xấu hổ nên trốn rồi. Hắn đứng dậy mặc đồ bỏ đi. Hắn và cô ta quay lại với nhau, cô biến mất hắn không quan tâm nhưng không hiểu tại sao hắn lại lo lắng cho cô. Hắn huy động ngầm kêu tất cả người của mình chia nhau tìm kiếm cô nhưng vô vọng.

5 tháng sau, hắn chán nản từ bỏ người không tìm cô nữa, cô lại xuất hiện với cái bụng bầu, vui vẻ vừa đi vừa xoa bụng. Không hiểu sao trong lòng hắn cảm thấy khó chịu và thấy ngứa mắt. Lúc đó hắn đi lên hỏi cô đứa con đó là của ai... nhưng người hắn yêu bên cạnh nên hắn nhanh chóng bước qua cô.

Tối hôm đó, hắn lại uống rượu, lúc về hắn thấy cô đang đi trên đường hắn phóng xe đi theo cô. Thấy cô vào nhà hắn nhanh chóng xuống xe chặn cửa. Cô thấy hắn thì hoảng sợ, cô sợ hắn, trước giờ cô yêu hắn, lúc nào cũng làm mọi thứ vì hắn vậy mà bây giờ cô sợ hắn. Vì ai... vì ai... mà cô sợ hắn là vì hắn sao, người đàn ông của cô. Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ đến khi cô nằm dưới thân người đàn ông khác ren rỉ máu nóng hắn sôi lên. Hắn phải bỏ đứa bé đó đi, giết chết nó.

Cô gào khóc van xin, hắn chưa từng thấy cô như vậy, cô cầu xin hắn vì đứa con súc sinh này đứa con của người đàn ông khác. Tim hắn lúc này nhói lên từng đợt, không phải cô yêu hắn sao vậy tại sao lại có con của người đàn ông khác. Hắn yêu cô sao, tại sao thấy cô như vậy hắn đau lòng... không phải người hắn yêu là Hoa Dao Khinh không phải cô, với cô chỉ là tính chiếm hữu thôi. Xong xuôi, hắn lạnh lùng quay người bỏ đi, hắn cần phải điều tra chuyện này.

Nhìn kết quả điều tra, tay hắn run run, thì ra đó là con của hắn, chính tay hắn tạo nên thì ra ngày đó là cô. Thì ra cô.. trốn hắn vì đứa con, tại sao cô không nói cho hắn biết. Tâm trạng của hắn lúc này vừa vui, vừa đau khổ. Thì ra chính tay hắn giết chết con mình, ha... ha...

Hắn cười, một nụ cười nước mắt chảy dài hắn vẫn cười. Hắn không biết giờ đây hắn yêu cô nhưng lại cố chấp nói yêu cô ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.