“Nương nương có biết lúc đó Tần Quân đã nói gì không?” Ta hỏi nàng ta.
Hoàng Hậu lắc lắc đầu, sau đó lại hỏi ta: "Người đã nói gì?"
“Người nói rằng gia đình Hoàng Hậu đã giúp đỡ người rất nhiều, ý chỉ phong hậu cũng đã được ban xuống, nếu bây giờ người thay đổi, sẽ làm tổn thương nương nương và gia đình của nương nương. Người không thể từ chối sắc lệnh đó. Vì vậy, ta rời đi."
Hoàng Hậu ngơ ngác nhìn ta, không biết phải nói gì.
“Ngày nào đó, nương nương vẫn chưa làm chủ Đông Cung, người vẫn sẽ kiêng dè nương nương, ngày sau người làm sao có thể vì một kẻ hèn như Diệp Thục Lan mà tổn thương nương nương được?"
Ta hỏi lại lần cuối: “Nương nương, rốt cuộc kiếp trước chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Hoàng Hậu nhìn ta rồi nói: "Không phải trong tương lai, nhưng nếu, muội chết rồi thì sao?"
Ta choáng váng.
"Ta… chết rồi sao?"
12
“Lúc Cảnh Nghi năm tuổi, tin tức muội qua đời truyền đến từ bên ngoài cung.”
Hoàng Hậu nhìn ta, nghiêm túc nói: “Muội bất ngờ gặp một trận lũ quét, không may bị chôn vùi nên đã chết, sau khi biết tin muội qua đời, Hoàng Thượng đã không ăn không ngủ suốt mười ngày, không ai có thể thuyết phục được người.”
“Cho đến khi Thục phi đi khuyên Hoàng Thượng.”
Hoàng Hậu cười khổ: “Sau đó, Thục phi liền trở thành người được Hoàng Thượng sủng ái nhất, chỉ cần là thứ nàng ta muốn, Hoàng Thượng cũng sẽ không ngần ngại thực hiện, cho dù là hậu vị của ta.”
"Liên Y, lúc muội còn sống, Hoàng Thượng sẽ không phát điên, nhưng muội chết rồi thì sao? Người chết không còn nữa, người chỉ có thể bắt người trước mặt, không phải vì Thục phi mà là để bù đắp cho muội, nói như vậy quả thực cũng rất có lý."
Ta chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp trước của mình sẽ lại như thế này.
Tuy nhiên, sau khi choáng váng, ta lại lắc đầu.
"Không, nương nương, Hoàng Thượng không phải người như vậy, người sẽ không làm như vậy đâu, nếu như nương nương không tin, vậy chuyện hôm nay giải thích như thế nào đây?"
Hoàng Hậu sửng sốt.
Thấy vậy, Quý phi vội vàng nói: "Tuy rằng ta không hiểu biết nhiều về Hoàng Thượng, nhưng ta cũng cảm thấy có vấn đề."
Hoàng Hậu nhìn về phía Quý phi.
Quý phi vội vàng nói: "Hoàng hậu nương nương, tỷ nhìn xem, hôm nay Hoàng Thượng đã động thủ với Liên Y. Nếu thật sự là Hoàng Thượng trong trí nhớ của tỷ, không đúng, ngay cả Hoàng Thượng bình thường cũng sẽ không thể làm như vậy được, tỷ lại nhìn xem cách người đối xử với Thục phi..."
Nói đến đây, Quý tần sửng sốt một chút, nhìn ta: "Hoàng Thượng dường như cũng không mấy coi trọng Thục phi? Nói mới nhớ, Liên Y, vừa rồi sao muội lại đột nhiên ra tay vậy?"
Hoàng Hậu cũng nghĩ tới điều gì đó: “Chiếc vòng tay kia?”
“Chiếc vòng tay đó rất quan trọng với người, là thứ sẽ không bao giờ rời xa khỏi người.” Ta trả lời.
Quý phi vỗ bàn một cái: “Vậy đúng rồi, Hoàng Thượng lại tặng cho Thục phi chiếc vòng tay đó, rất kỳ lạ phải không, còn Hoàng Hậu nương nương, kiếp trước tỷ đã nhìn thấy Hoàng Thượng bỗng nhiên yêu Thục phi. Bây giờ xem ra hoàn toàn không phải là vấn đề cái gì mà thế thân, chỉ là Thục phi đã động tay động chân với Hoàng Thượng mà thôi."
Hoàng Hậu rõ ràng đã bị thuyết phục phần nào.
“Nhưng Thục phi có thể làm gì được chứ?” Hoàng Hậu hỏi.
"Thục phi không có năng lực này làm chuyện này, đằng sau nàng ta chắc chắn có người, cho nên, nương nương, ta cần biết kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Hoàng Hậu thấy vậy, nàng ta liếc nhìn ta một cách nặng nề, lúc này đây, nàng ta không giấu giếm chút nào nữa.
13
Hoàng Hậu nói: “Thật ra, trước khi tin muội qua đời được truyền đến, Hoàng Thượng không hề kỳ quái chút nào, luôn đối xử tử tế với ta, cho đến khi Thục phi khuyên nhủ được Hoàng Thượng.”
Như thể nhớ lại mọi chuyện mình đã trải qua ở kiếp trước, trên khuôn mặt của Hoàng Hậu hiện lên vẻ đau đớn.
Mà ta cũng biết được kết quả của cuộc đời đó từ miệng của Hoàng Hậu.
“Lúc đó ta chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, có rất nhiều điều ta chưa bao giờ để ý tới. Hoàng Thượng vì muốn nâng đỡ Thục phi mà tất cả người nhà của ta đều bị xử tử. Mà trước khi ta chết, Thục phi đã độc sủng hậu cung, thế lực của gia đình Thục phi cũng đã có sức ảnh hưởng lớn mạnh trong triều.”
Nói đến đây, bản thân Hoàng Hậu cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Tần Quân sao có thể nâng đỡ một người ngoài được chứ?
"Lúc ấy ta chỉ nghĩ đến việc che chở người nhà của ta, hoàn toàn không để ý tới điều này, Liên Y à, thực sự rất xin lỗi, có lẽ ta không giúp được gì nhiều cho muội rồi.” Hoàng Hậu tiếc nuối nói.
Ta lắc đầu: “Vậy là đủ rồi.”
Hoàng Hậu nhìn ta.
“Thục phi chẳng qua chỉ là con rối mà thôi, mục đích của bọn họ là triều đình.”
Nói cách khác, lúc đó Tần Quân đã hoàn toàn bị người đứng sau Thục phi khống chế, hắn thật sự đang bắt hoàng đế làm con tin để ra lệnh cho chư hầu.
“Trước mắt Hoàng Thượng đang trong tình trạng như vậy, nên làm gì bây giờ?” Hoàng Hậu lại hỏi.
Hoàng Hậu là một khuê nữ xuất thân từ thế gia, gia đình đã rèn luyện nàng ta theo khuôn mẫu của Hoàng Hậu tương lai. Tuy rằng nàng ta đang hỏi ta nhưng thật ra trong lòng đã đưa ra một số quyết định.
“Trong tay ta có một số người có chuyên thẩm vấn, trước tiên ta sẽ thử xem có thể tìm được sơ hở nào từ Thục phi hay không. Về phần triều đình, nhà ta vẫn có chút tiếng nói, trong triều cũng có một số trọng thần có thể tin tưởng ta, ta sẽ bàn bạc với họ, sẽ không bao giờ để bọn họ được hưởng lợi vào lúc này."
Nói xong, Hoàng Hậu lại nhìn ta: “Nhưng đây không phải là giải pháp lâu dài, muốn giải quyết vấn đề này thì trước tiên phải cứu được Hoàng Thượng."
Mà vấn đề này rõ ràng không phải là lĩnh vực mà Hoàng Hậu am hiểu.
"Ta muốn đến Diệp gia một chuyến." Ta nói.
Hoàng Thượng dừng một chút, sau đó gật đầu: "Được rồi, cẩn thận đấy."
Ta gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Ta vừa rời đi, Quý phi liền nhanh chóng đi theo ta: “Liên Y, chờ tỷ.”
Nàng ấy theo ta suốt chặng đường ra khỏi điện Phượng Loan.
Quý phi có rất nhiều thắc mắc, nhưng nàng cũng không dám hỏi, chỉ dám cẩn thận nhìn ta.
Ta thực sự rất thích nàng ấy.
Hơi ngốc nghếch, nhưng tính tình rất đơn thuần, luôn có những ý tưởng hết sức kỳ diệu.
“Tỷ muốn hỏi cái gì?” Ta chủ động mở miệng hỏi.
Ban ngày ban mặt ta cũng không thể đến Diệp gia, nhưng vẫn có chút thời gian cùng nàng ấy nói vài câu, nói chuyện với Quý phi có thể khiến ta vui vẻ.
Quý phi thấy vậy, nói: "Cái này là muội hỏi tỷ đó nha."
Ta gật đầu bất lực.
"Tại sao muội lại nói cho bọn tỷ biết về khả năng đọc suy nghĩ của Hoàng Thượng? Muội không sợ bọn tỷ tiết lộ ra ngoài sao?" Quý phi hỏi.
Ta bật cười: “Trong tay muội cũng có điểm yếu của hai người, sao lại phải lo lắng? Hơn nữa, Quý phi à, tỷ thật sự cho rằng mình có thể tránh được ánh mắt của Hoàng Thượng, truyền ra một số tin tức cấm kỵ sao?”
Quý phi: "?"
"Không được sao?" Quý phi kinh ngạc hỏi.
Ta nhướng mày đáp: “Nếu đám ảnh vệ đó không chết thì chắc là không thể nào.”
“Điều này khác với những gì mà tỷ biết…” Quý phi có chút mờ mịt.