Hậu Cung

Chương 6



Hoàng đế thực sự thích thú, liền để cho cục chuyên chế hàng dệt may Tô Châu và hàng len dạ có hoa văn thanh nhã trong trắng thuần khiết tới cho ta.

Ta sống trong cung điện, cũng có nhiều loại hoa cỏ thơm, trong cung điện thường dùng các loại hoa cỏ này, mà không cần hương liệu. Ngay cả sử dụng châu sai (ngọc trai cài tóc), cũng là ngọc bích trân châu đích thực nhạt nhẽo ôn nhuận.

Ta đem bản tính bình tĩnh bên trong từ từ phát tán đi ra.

Hoàng đế thường mỉm cười với ta nói, "Cùng nàng ở cùng một chỗ, cảm giác như hồ nước yên tĩnh, trong lòng liền tự nhiên yên tĩnh."

Cuộc sống trong cung, tĩnh đến mức giống như cổ tĩnh bên trong không dậy nỗi sóng nước, thời gian đi qua, hài tử thứ ba của ta hoàng tử Doãn Giới cũng đầy mười tám tuổi rồi. Doãn Giới lanh lợi đáng yêu, làm cho đau lòng người, bản tính lại thông minh, hoàng đế cực kỳ yêu mến, gần như lúc nào cũng muốn dẫn bên người, vô cùng yêu thương.

Hoàng đế thường nói với ta: "Doãn Giới có sẵn tráng kiện của người Mãn, lại có nho nhã của người Hán, hài tử này, là hài tử tốt nhất nhà người Mãn Hán của chúng ta."

Lời nói như thế, có thể thấy được hoàng đế rất yêu quý đối với hài tử này.

Sinh nhật Doãn Giới năm tuổi năm đó, hoàng đế sắc phong ta làm quý nhân, ban cho một chữ "Mật" làm tước vị. Cùng một ngày, Trần thị cũng làm quý nhân, tước vị "Cần".

"Mật, cũng là tĩnh." Hoàng đế mỉm cười nói, "Cũng có thể hiểu "Mật" ý là yên tĩnh yên bình. Cái chữ này rất xứng với nàng." Ta thưởng thức hồi lâu, cũng rất thích cái chữ này.

"Tĩnh nữ kỳ thù, hoàng thượng chắc hẳn thường hay đọc Kinh Thi (cô gái nhàn nhã)

Hoàng đế gật đầu: "Nàng xem sách nhiều hơn và nhiều hơn nữa."

Tháng mười hai khí trời phải lạnh gay gắt, thế nhưng trong điện có chụp lò sưởi, ấm áp như xuân. Mấy năm nay chính vụ mệt nhọc (việc triều chính), hoàng đế có chút già đi, nếp nhăn cũng sâu một chút.

Ta tự mình làm một cái túi hương Tô Tú (hàng thêu Tô Châu), lấy một ít bạc hà Diệp Tử (lá bạc hà), dắt ở trên người hoàng đế, nói: "Hoàng thượng mệt mỏi thì ngửi cái này sẽ nâng cao tinh thần."

Hoàng đế nhấn vai ta nằm nghiêng, mỉm cười nói: "Sắp tới có một người truyền giáo Jesus phương tây đến, rất giỏi vẽ tranh, trẫm muốn để cho hắn vẽ một bức tranh cho nàng, để trẫm treo tại nam thư phòng, lúc nào cũng có thể nhìn."

Vẽ mặt ta ngượng ngùng, chỉ mỉm cười. Hoàng dế nhìn xa xôi, vẻ mặt vắng lặng, bỗng nhiên bùi ngùi nói: "Nàng tiến cung mười bảy năm rồi."

Đúng vậy a, mười bảy năm rồi, mười bảy tuổi ta vào cung, gần như là một luân hồi rồi.

Ta bầu bạn cùng hoàng đế, cũng đã lâu như vậy.

Nhưng mà vẻ mặt hoàng đế có chút thống khổ, thở dài một tiếng nói: "Trẫm cũng già rồi."

Ta vội vàng che đi miệng hoàng đế nói "Hoàng thượng vạn tuế, vạn thọ vô cương——"

Hoàng đế gạt tay của ta ra một bên, cười khổ nói: "Phải không? Trẫm cảm thấy những lời này rất giả dối." Nghe hoàng đế nói vậy, ta cũng cảm thấy có chút chột dạ, cảm thấy buồn bã không thôi. Hoàng đế chậm rãi nói: "Cần gì vạn thọ vô cương, trẫm chỉ cầu phụ từ tử hiếu."

Hoàng đế nói như vậy ta cũng hiểu là chuyện gì. Những năm gần đây, thái tử Dận Nhưng nhiều lần gây rối, mặc dù thâm cung phụ nhân cũng có nghe thấy, đã làm tổn thương trái tim hoàng đế rồi.

Ta nói: "Trong lời nói của Hoàng thượng nản lòng như vậy, đem thần thiếp đặt chỗ nào chứ? Trong thiên hạ thần thiếp có thể dựa vào chỉ có hoàng thượng!"

Hoàng đế nhìn ta thật sâu, dùng sức ôm lấy ta nói: "Được. Trẫm không chỉ có Ly nhi, còn có Phổ La Thương Sinh (muôn dân trăm họ), trẫm tuyệt đối không thể già."

Nước mắt của ta lăn xuống, thấm ướt xiêm y. Giờ phút này ta vô cùng tỉnh táo hiểu rằng, thế gian này, ta có thể dựa vào, chỉ có hoàng đế.

Tháng chín năm Khang Hi bốn mươi bảy tuổi, hoàng đế lấy "Thiên phú xa xỉ" , "Bạo ngược dâm loạn" , "Ngôn ngữ điên đảo, nhưng lại điên cuồng dể dàng đau khổ" bởi vì phế truất thái tử Dận Nhưng rồi.

Quốc trữ thay đổi, tư tưởng nhiều người tan rã hỗn loạn.

Mà ta cũng đau khổ như muốn ngất. Doãn Giới của ta chết non. Nó mới tám tuổi! Hài tử tám tuổi!

Mà hài tử đáng thương này của ta, cuối cùng cũng liên quan tranh chấp phế truất mà đi. Bởi vì trong việc hoàng đế phế truất thái tử, Doãn Giới là bệnh chết, thái tử lại thờ ơ. Khiến cho hoàng đế rất bất mãn.

Hai mắt ta đẫm lệ, hoàng đế cũng rơi lệ, "Nghịch tử như thế, tình huynh đệ, tình phụ tử bất cần, làm trẫm sau này có mặt mũi nào đi gặp Thái Hoàng Thái Hậu cùng Hiếu Thành Nhân Hoàng Hậu a!"

Vậy mà, tháng ba năm bốn mươi tám, thái tử lại là "Mặc dù bị ác mộng, cũng đã dần dần khỏi bệnh" làm lý do, lại lên ngôi hoàng thái tử.

Hoàng thái tử lên ngôi, gần như muốn sát ta, chung quy là tưởng rằng ta lấy cái chết của Doãn Giới, kích động hoàng đế phế truất hắn. Lại bởi vì thân phận là Hán nữ của ta, cần thiết trừ khử cho thống khoái.

Ta đành cười khổ, bất quá ta chỉ là một nữ tử hèn mọn ở hậu cung, lại được cưng chìu, lại thế nào có thể có khả năng tham gia vào chính sự!

Cùng năm, nương đã qua đời, tin tức là do Thường Húc viết mật báo cấp cho hoàng đế.

Sau khi hoàng đế xem qua, đem cho ta xem. Nhiều năm không thấy bút tích của Thường Húc, vẫn còn là quen thuộc. Chẳng qua là nương cùng Thường Húc, đã xuất hiện một lần cuối cùng trong cuộc sống ở cung điện của ta rồi.

Ta bật khóc.

Tháng mười năm năm mươi, cuối cùng hoàng đế dùng "Bệnh điên cuồng càng tăng, thô bạo đi quá giới hạn, mê hoặc chuyển quá mức" là lý do, lại lần nữa đem Dận Nhưng phế truất giam cầm.

Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như người như Dận Nhưng làm vua thiên hạ, chẳng phải là tai họa cho muôn dân trăm họ rồi sao, ta cùng các hài tử của ta, chắc hẳn cũng không thể yên lành.

Mấy lần phế lập, hoàng đế càng thêm già nua, nhưng tinh thần lại khá tốt. Hán nữ trong cung càng ngày càng nhiều, Tương quý nhân, Hi quý nhân, Mục quý nhân, thứ phi Vương thị, thứ phi Lưu thị, Từ Thường Tại, Thạch Thường Tại.

Thế nhưng bất luận Hán nữ cùng Mãn nữ nhiều hơn nữa, hoàng đế đối với ta sủng ái như trước không có dấu hiệu sút giảm.

Tháng mười hai năm Khang Hi năm mươi bảy tuổi, ta được sắc phong là Mật Tần.

Sau khi thái tử tiền triều bị phế, các a ca dòng tộc tranh giành bộc lộ tài năng, mãnh liệt kích động.

Ta may mắn, hài tử của ta vẫn còn nhỏ tuổi, mà xuất thân ta lại là Hán nữ, các hài tử của ta không có thâm niên tranh giành, cũng không có nguy cơ sau khi tranh giành thất bại.

Ta nhiều lần khuyên bảo chúng nó, không được tiếp xúc qua lại gần gũi cùng các a ca. Đó là vì, thân là một người mẫu thân ta nên ích kỷ, từ trước đến nay hoàng tử luôn tranh giành mà tinh phong huyết vũ (tựa như câu: tàn sát lẫn nhau). Ra khỏi vòng xoáy cuộc đấu, mới là an toàn nhất.

Đó là kinh nghiệm cuộc sống của ta, có lúc không giành phần thắng sẽ qua tranh.

Rốt cuộc ta già rồi, an hưởng lúc tuổi già, so với nhi tử của Nghi phi và Huệ phi bởi vì tranh giành mà rơi vào tinh thần sa sút, ta là may mắn rất nhiều rất nhiều rồi, ngay cả các hài tử của ta, cũng được tân đế đối xử long trọng.

Cuộc đời của ta, coi như là trải qua gió yên sóng lặng.

——oOo——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.