- Nếu buổi dạ hội Sainte-Cécile là điểm cao nhất trong Mùa chơi ở Charleston thì những cuộc đua ngựa cũng được coi là quan trọng không kém. Đối với nhiều người, đặc biệt là những người độc thân, đua ngựa thậm chí còn được coi là hoạt động duy nhất đáng chú ý. Họ còn nói khinh mạn rằng "người ta có thể cá cược với những con ngựa chứ làm sao cá cược với những điệu valse".
Trước chiến tranh, cuộc đua ngựa kéo dài suốt một tuần lễ còn Sainte-Cécile tổ chức ba buổi khiêu vũ trong Mùa chơi. Trong thời gian thành phố bị bao vây, đạn đại bác đã gây ra những đám cháy thiêu trụi ngôi nhà thường tổ chức những buổi dạ hội; còn cái trường đua với sân cỏ được cấu tạo thành vườn cảnh, với những chuồng ngựa, với toà nhà kiến trúc sang trọng đã bị quân đội miền Nam sung công làm doanh trại quân y viện.
Thành phố đã đầu hàng năm 1865. Năm 1866, một chủ ngân hàng tham lam và táo bạo ở Wall Street, tên là August Belmont đã mua những cây cột chạm trổ ở cổng vào của trường đua rồi đem về miền Bắc để trang trí cho sân đua ngựa riêng của ông, đặt tên là Công viên Belmont.
Dạ vũ Sainte-Cécile được xoay sở tổ chức lại trong một địa điểm mượn tạm hai năm sau khi chiến tranh chấm dứt và cả Charleston đều vui mừng trước sự hồi sinh của Mùa chơi thân thuộc của mình. Người ta phải mất một thời gian dài hơn để sửa chữa những đường đua trong trường đua ngựa. Nhưng không còn cái gì được như cũ nữa. Trong suốt Mùa chơi, thay vì ba, người ta chỉ tổ chức được một ngày dạ vũ, và một tuần đua ngựa bây giờ chỉ còn cô một ngày. Những cột trụ chạm trổ tuyệt đẹp đã vĩnh viễn biến mất, những bậc cấp được che chỉ nửa mái, những ghế dài bằng gỗ đã thay thế cho khán đài trước kia. Tuy vậy, một buổi chiều đẹp trời cuối tháng giêng 1875, toàn thể cư dân thành phố Charleston xưa, hay ít ra toàn thể những người còn lại ở thành phố nầy, đã mở hội năm thứ hai liên tiếp: ngày hôm đó, cả bốn đường tàu trong thành phố đã bị Đại lộ Rotledge buộc phải đổi hướng để dẫn đến gần trường đua ngựa: những cỗ xe treo băng màu xanh lục trắng; tức màu của Câu lạc bộ đua ngựa và những mảnh vải cũng màu xanh và trắng tết ở bờm và đuôi ngựa.
Lúc ra đi Rhett đã đưa cho ba người phụ nữ mỗi người một chiếc ô sọc xanh và trắng, và cài vào khuy áo của mình một đoá hoa trà mà vẻ rạng rỡ của nó chỉ có thể so sánh với nụ cười của chàng hôm ấy.
- Bọn Yangkee đã cắn phải câu, chàng nói vui vẻ. Ngài Belmont đáng kính đã tung ra hai con ngựa, Guigenhsim cũng đưa vào cuộc một con. Nhưng cả hai vị ấy đều chưa được biết đến những con ngựa cái giống mà Miles Brewton vẫn giữ kín trong vùng đầm lầy. Những con ngựa cái nầy có một bầy con rất đáng chú ý. Chúng hơi rậm lông vì sống lâu nơi đồng trống với nước đi nhiều khi rất lạ, đó là kết quả sự phối giống giữa những con ngựa cái nầy với những con ngựa đực giống trước đây thuộc đội kỵ binh. Tất cả những cái đó không ngăn can được Miles Brewton có một con ngựa cái tuyệt vời đã làm nhẵn túi những tay cá cược chuyên nghiệp cỡ lớn tới mức họ không thể nào ngờ được.
- Có thể cá cược à! Scarlett hỏi với vẻ thỉch thú trong ánh mắt.
- Không cá cược thì đua ngựa làm gì! Rhett nhét mấy tờ giấy bạc vào túi lưới xách tay của mẹ chàng, vào túi của Rosemary và vào găng tay của Scarlett. Hãy cá hết vào con Sweet Sally, và nếu thắng thì lấy tiền mua mấy thứ trang sức giả mà chơi, chàng vừa nói vừa cười.
Hôm nay, chàng thật là vui, Scarlett nghĩ. Thay vì đơn giản đưa tiền cho mình thì chàng lại giúi nó vào găng tay và cái cách chàng chạm vào cổ tay để trần của mình… người ta có thể bảo đó là cách vuốt ve! Như vậy, chàng bắt đầu nghĩ đến mình khi chàng tin rằng mình có một người khác để ý. Chàng thực sự chú ý tới mình chứ không phải chỉ là lịch sự bề ngoài. Kế hoạch của mình sắp thành công, mình tin chắc như vậy. Thây kệ những lời đồn đại, miễn là chúng đưa Rhett trở lại với mình!
Scarlett biết rằng việc nàng tán tỉnh Middleton làm cho nhiều người đàm tiếu.
Đến trường đua, Scarlett đã suýt kêu lên kinh ngạc. Nàng không ngờ nó rộng dữ vậy! Và cũng không ngờ có cả một đội kèn! Và bao nhiêu là người! Vui thích, nàng nhìn chung quanh và bỗng nhiên hoảng sợ, nàng kéo tay áo Rhett.
- Rhett… Rhettl Bọn lính Yankee ở khắp nơi kìa! Có chuyện gì vậy! Liệu chúng có cấm cuộc đua không?
- Bộ em tưởng là bọn Yankee không thích vui chơi hay sao! Chàng trả lời với nụ cười tinh nghịch. Hay là chúng ta lại từ chối nẫng tiền của chúng! Chúng có bao giờ ngần ngại trong việc cướp bóc của chúng ta đâu!
Anh rất thích thú nhận thấy vị đại tá tài ba và những sĩ quan của ngài không ngại chia sẻ các trò giải lao tầm thường của những người thua cuộc. Họ có nhiều tiền để thua hơn chúng ta nhiều.
- Anh có chắc là họ sẽ thua không! Ngựa của bọn Yankee là loại ngựa thuần chủng còn con Sweet Sally thì có hơn gì một con ngựa hoang!
Cái kiểu tính toán được thua của nàng đã làm cho môi Rhett mím lại cay đắng.
- Scarlett, đối với em thì tự hào và danh dự chẳng đáng giá bao nhiêu khi có chuyện dính dáng đến tiền bạc phải không! Được lắm, vậy thì em hãy cá để thắng con Sweet Sally đi. Tiền anh đưa em là của em, em muốn gì thì làm.
Chàng nắm tay mẹ đưa bà lên những bậc cấp phía trên.
- Mẹ lên đây xem rõ hơn. Lên đây, Rosemary.
Scarlett lao về phía chàng.
- Em không có ý nói… nàng ấp úng bắt đầu.
Nhưng chàng đã quay lưng lại, làm như không có nàng nữa. Bực mình, nàng nhún vai, nhìn quanh. Cá ngựa nào đây! Một người đàn ông đến gần.
- Tôi có thể giúp gì cho bà không, thưa bà!
- À, vâng, có thể…
Ông ta có dáng dấp một người có giáo dục giọng nói giống với những người tiểu bang Géorgie. Scarlett mỉm cười với ông ta.
- Tôi chưa quen với những cuộc đua phức tạp nầy. Ở địa phương chúng tôi, một người hô to: "Tôi cuộc năm đô la rằng tôi sẽ vượt anh ở ngã tư sắp tới!" - người khác chấp nhận sự thách thức, nhảy lên yên, thế là xong.
Người đàn ông kính cẩn bỏ mũ. Ông ta nhìn mình thế nào ấy, Scarlett tự nhủ, lo ngại. Đáng lẽ mình không nên nói chuyên với ông ta mới phải.
- Xin bà thứ lỗi. Chắc là bà không nhận ra tôi, nhưng tôi thì tôi biết bà. Bà là bà Hamilton, ở Atlanta, có phải không ạ! Bà đã chăm sóc cho tôi ở bệnh viện khi tôi bị thương. Tôi tên là Sam Forrest, và tôi ở Moultrie tiểu bang Géorgie.
Bệnh viện! Mũi Scarlett nhíu lại khi nhớ tới mùi hôi của máu khô, của thịt da hoại tử, của những thân người cáu ghét và chấy rận.
- Tôi xin lỗi, bà Hamilton, Forrest lắp bắp, bối rối. Thật là không phải đã bắt chuyện với bà như thế nầy. Tôi không muốn làm bà phật lòng…
Scarlett xua đi những kỷ mệm không hay.
- Không, ông Forrest, ông có làm tôi phật lòng gì đâu, nàng trả lời tươi cười. Ông chỉ làm cho tôi bối rối khi gọi tôi là bà Hamilton. Tôi đã tái giá mấy năm nay rồi, bây giờ tôi là bà Butler. Chồng tôi ở Charleston, vì vậy mà tôi ở đây. Tôi cũng xin thú thật là giọng nói của ông làm cho tôi nhớ Géorgie quá. Ông đến đây làm gì vậy?
- Mấy con ngựa. Ông ta trả lời liến thoắng.
Bốn năm trong kỵ binh đã dạy ông tất cả những gì cần biết về mấy con vật nầy. Chiến tranh chấm dứt, ông đã dành dụm và mua ngựa.
- Bây giờ thì tôi bán ngựa, tôi nuôi ngựa và tôi nhận nuôi thuê cho người ta, công việc làm ăn của tôi phát đạt lắm. Bữa nay, tôi cho con ngựa giỏi nhất trong chuồng của tôi tham gia cuộc đua. Tôi rất sung sướng khi nghe trường đua Charleston đã mở cửa trở lại, hãy tin tôi đi, bà Hamil… xin lỗi bà Butler. Không có con nào ở khắp miền Nam nầy sánh nổi với nó đâu.
Lúc ông ta đưa nàng đến quầy cá ngựa, Scarlett làm ra vẻ như rất quan tâm đến những chuyện tràng giang đại hải của ông ta về ngựa. Nhưng khi ông ta đưa nàng trở lại khán đài, nàng đã thở phào nhẹ nhõm thấy ông ta bỏ đi nơi khác.
Những hàng ghế trên đài đã đầy người, nhưng Scarlett đã tìm được chỗ ngồi của mình một cách dễ dàng nhờ chiếc ô có sọc xanh trắng là dấu hiệu tập họp.
Nàng vừa bước lên những bậc cấp vừa huơ cây dù của mình. Bà Eleanor đã khua chiếc ô cũng sọc xanh trắng của bà để đáp lại. Nhưng Rosemary thì làm như không thấy gì.
Rhett để Scarlett ngồi giữa Rosemary và mẹ chàng.
Nàng vừa ngồi xuống liền cảm thấy bà Eleanor cứng người lại: Middleton Courtney và vợ anh ta ngồi không xa họ lắm, cùng một dãy. Vợ chồng Courtney khẽ gật đầu chào và họ gật đầu đáp lễ. Khi Middleton chỉ cho vợ là Edith thấy rõ đâu là vạch xuất phát, đâu là cột mốc làm đích thì Scarlett quay sang nói chuyện với bà Eleanor.
- Mẹ không thể tưởng tượng nổi lúc nãy con vừa gặp ai đâu! Con gặp một chiến sỹ đã được con chăm sóc hồi con ở Atlanta.
Bà Butler thấy nhẹ cả người.
Có tiếng ồn ào chào đón đoàn ngựa vào đường đua.
Scarlett há mồm, kinh ngạc và thán phục nhìn xuống đám cỏ xanh biếc hình bầu dục, nhìn những anh nài diễu qua, áo lụa sặc sỡ những ô, những sọc và những châu ngọc, trong khi dàn nhạc đang chơi một điệu nhạc rất lôi cuốn, Scarlett cười phá lên, cười như một đứa trẻ đang thích chí, cười hồn nhiên không kiểu cách mà chính nàng cũng vô tình không biết. "Ôi, xem kìa! Xem kìa!" nàng cứ kêu to lên, người như bị hút vào cảnh tượng trước mắt, đến nỗi không nhận thấy vào lúc đó, Rhett đang dán mắt vào nàng chứ không phải vào những con ngựa.
Sau vòng đua thứ ba có một lúc nghỉ giải lao. Mọi người đổ xô tới cái lều trang hoàng bằng những vải xanh và trắng, ở đó đồ giải khát xếp sẵn trên những dãy bàn dài. Người hầu phục vụ khách bằng ly sâm banh đặt trên khay. Scarlett đã uống rượu trong cái ly thuộc gia đình Emma Anson, nhưng nàng lại đã lấy trên một cái khay mang gia huy Sally Brewton. Nàng làm như không nhận ra người quản gia đưa rượu cho nàng là người gia đình Minnie Wentworth. Nàng hiểu rằng Charleston biết thích nghi với những thiếu thốn sau chiến tranh bằng cách chia sẻ với nhau mọi của cải và cả kẻ hầu người hạ. Một nhà có việc cần thì mọi nhà giúp vào, vật dụng, đầy tớ đều coi như của người đóng vai chủ nhà lúc đó vậy. "Con chưa từng nghe thấy một việc nào ngu ngốc hơn thế nữa", nàng đã buột miệng nói như vậy khi nghe bà Butler giải thích quy ước ấy của xã hội Charleston. Nàng hiểu rằng mọi người cần phải giúp đỡ lẫn nhau trong lúc khó khăn. Nhưng làm như lần ra tên của Emma Anson trên những khăn bàn có ghi tắt tên của Minnie Wentworth là một việc nàng cho là thật vô lý. Tuy vậy, nàng cũng làm theo để tỏ ra tôn trọng một nét riêng biệt của Charleston.
- Scarlett!
Nghe gọi tên mình, nàng quay lại.
- Chuông sắp reo rồi đấy, Rosemary nói. Chị về chỗ nhanh lên để khỏi phải chen lấn.
Scarlett mượn chiếc ống nhòm xem kịch của bà Eleaner Butler để quan sát những khán giả đang trở lại khán đài. Nàng đã nhận ra mấy bà dì - lạy Chúa, may mà không gặp các bà ấy trong lúc giải khát! Còn kia là bà Sally Brewton. Ông chồng Miles của bà ta xem ra cũng phấn khích chẳng kém gì bà. Lại cả Julia Ashley cũng có trong bọn họ nữa chứ. Mụ quỷ già nầy cũng chơi cá ngựa chăng! Scarlett không sao tin nổi.
Nàng tiếp tục quét ống nhòm qua dám quần chúng không có gì thú vị bằng nhìn những người không biết mình đang bị quan sát. Kìa, ông Josiah Anson già nua ngủ thiếp đi trong lúc bà vợ đang nói chuyện với ông. Bà ta mà phát hiện ra ông đang ngủ thì chắc ông còn được nghe nhiều chuyện hay hơn nữa. Còn kia là Ross. Rất tiếc là hắn đã trở về - nhưng việc đó lại làm cho bà Eleanor vui lòng. Margaret trông có vẻ lo lắng - nhưng Margaret thì lúc nào chẳng lo lắng. Còn đây là Anne. Ở giữa tất cả mấy đứa trẻ, trông cô ta giống như một con gà mái giữa đám gà con - lũ trẻ mồ côi, hẳn vậy. Cô ta quay lại phía mình. Liệu cô ta có trông thấy mình không! Không, cô ta không nhìn lên cao. Trông cô ta hớn hở lắm! Hay là Edward Cooper đã ngỏ lời cầu hôn! Có thể như vậy lắm. Cô ta quay mắt về phía chàng cháng khác nào nhìn thấy hiện thân của Chúa.
Scarlett xê xích ống nhòm để xem cho thật chắc anh chàng Edward có trơ bộ mặt si tình đờ đẫn không… Ủa, sao lại đôi giầy, cái quần, vạt áo của…
Tim nàng như ngừng đập. Đích thị là Rhett. Có thể là chàng đang nói chuyện với Edward chăng! Nàng dừng lại một chút ở hình bóng chàng - trông chàng rất duyên dáng - trước khi tiếp tục quan sát, bà Eleanor hiện ra trong tầm ngắm. Scarlett sững lại. Không, không thể được Nàng nhìn từ trái sang phải, từ phải sang trái chung quanh Rhett và mẹ chàng. Không có ai cả. Thế là nàng lại quan sát từ Anne tới Rhett rồi từ Rhett trở lại Anne. Không có gì nghi ngờ nữa! Từ nãy giờ cô ta nhìn Rhett chứ không ai khác.
Nỗi tuyệt vọng phút chốc của nàng biến ngay thành cơn phẫn nộ. Con nhỏ giả hình khốn kiếp. Nó tặng hoa cho mình, nó tán tụng mình, nhưng nó lại đồng thời lén lút yêu chồng mình! Nếu được tao sẽ bóp cổ mày.
Ống nhòm suýt tuột khỏi tay khi nàng quay lại nhìn Rhett một lần nữa. Chàng có nhìn Anne không! Không, Chàng đang nói đùa với mẹ chàng, chàng nói chuyện với gia đình Wentworth, chàng chào vợ chồng Huger, vợ chồng Halsey, vợ chồng Savage, ông già M. Pinckney…
Scarlett chăm chú nhìn Rhett cho đến khi mắt nàng nhoà đi…
Chàng không nhìn Anne lấy một lần. Cô ta ngắm chàng với một niềm cảm phục ngây ngất mà chàng không hề biết. Không có gì phải lo ngại cả. Chẳng qua là một con bé ngốc đi mê một người đàn ông đứng tuổi thôi. Vả lại, làm sao phụ nữ Charleston lại không si mê chàng cơ chứ! Chàng đẹp như thế, khoẻ như thế…
Scarlett không tìm được những từ thích hợp. Để ống nhòm xuống gối, nàng cũng lại ngắm Rhett với niềm cảm phục ngây ngất như thế. Mặt trời xuống dần, một luồng gió mát bắt đầu thổi. Rhett nghiêng mình xuống, sửa lại chiếc khăn trên vai mẹ và nắm tay bà đưa về chỗ ngồi, với tấm lòng hiếu thảo mẫu mực. Scarlett nóng lòng chờ họ trở lại.
Mái nhà khán đài gieo bóng nghiêng nghiêng xuống các bậc cấp. Rhett đổi chỗ còn ánh nắng và chàng ngồi sang bên cạnh Scarlett. Lập tức, Scarlett không còn nhớ gì tới cô nàng Anne và cơn ghen tuông vừa qua nữa.
Khi những con ngựa được đưa vào để chuẩn bị cho vòng đua thứ tư thì khán giả nồng nhiệt lần lượt đứng lên như cuốn theo ngọn sóng thần. Scarlett gần như nhảy cẫng lên tại chỗ.
- Em vui lắm phải không! Rhett vừa hỏi vừa cười.
- Em sướng muốn điên lên! Con ngựa của Miles Brewton là con nào vậy, Rhett?
- Con số 5, con màu đen đó, anh nghĩ là Miles đã đánh xi cho nó không chừng. Con số 6 là của Guggenhsim. Belmont đã khéo léo để con ngựa chiến của mình vào đường đua trong cùng. Cái con mang số 4 đấy.
Scarlett định hỏi xem "ngựa chiến" và "đường đua trong cùng" là thế nào nhưng nàng chưa kịp hỏi thì đã đến giờ xuất phát.
Anh nài cưỡi con ngựa số 5 đã vọt lên trươc khi có tiếng súng báo hiệu xuất phát, làm cho công chúng ồ lên phản đối om sòm.
- Có chuyện gì vậy! Scarlett hỏi.
- Xuất phát hỏng, Rhett đáp, mọi người lại phải trở về vị trí. Em hãy xem bà Sally kìa, Rhett vừa nói vừa hất cằm để chỉ bà ta.
Scarlett quay về phía chàng chỉ. Mặt bà ta nhăn nhó như con khỉ, miệng sùi bọt mép, tay đưa nắm đấm lên đe doạ anh nài. Rhett phì cười.
- Ở cương vị anh nài nầy, chắc anh đã vượt rào và phi nước đại chạy trốn rồi. Để cho bà Sally tóm được thì có mà nhừ đòn!
- Nếu bà ta có làm thế cũng phải thôi, Scarlett nói. Em thấy cllẳng có gì lạ.
- Anh phải hiểu rằng cuối cùng em đã cá con Sweet Sally, phải vậy không? - Rhett cười vang.
- Tất nhiên rồi! Em rất thân với bà Sally Brewton, vả lại có thua thì đó cũng là tiền của anh chứ đâu phải của em mà lo.
Tiếng súng báo hiệu nổ vang, mấy con ngựa lao lên.
Không để ý đến tiếng hò hét của đám đông, Scarlett cũng không biết rằng chính nàng cũng đang hò hét, giẫm chân, và đấm thật đau vào tay Rhett. Khi con Sweet Sally về tới đích, hơn con sau tới nửa thân ngựa, nàng gầm lên một tiếng chiến thắng.
- Thắng rồi! Tuyệt lắm! Thắng rồi!
Rhett xoa xoa cánh tay đau, nhăn mặt.
- Có thể là anh sẽ tàn phế suốt đời, nhưng anh đồng ý với em: tuyệt vời. Thần kỳ thực sự! Con nghẽo của đồng lầy đã thắng những con ngựa thuần chủng nhất nước Mỹ.
- Sao, Rhett! Scarlett nhíu mày. Sau những bài thuyết giáo chiều nay của anh, anh còn làm bộ ngạc nhiên sao! Anh có vẻ tự tin lắm mà.
- Anh không chấp nhận tâm lý thất bại và anh muốn cho mọi người được vui, anh cười nói.
- Anh không cá con Sweet Sally à! Không lẽ anh cá ngựa của bọn Yankee.
- Anh chẳng cá gì cả. Khi nào những khu vườn của Dunmore được dọn dẹp sạch sẽ và sửa sang lại thì anh sẽ dựng lại mấy chuồng ngựa. Anh đã thu hồi lại được mấy cái cúp do đàn ngựa của chúng ta dành được, vào cái thời gian mà màu cờ của dòng họ Butler nổi tiếng trên khắp trường đua toàn thế giới. Sự cá cược đầu tiên của anh sẽ dành cho một trong những con ngựa của chính anh. Tiền được cuộc, mẹ định làm gì vậy mẹ! - Chàng quay sang mẹ.
- Đó không phải là việc của anh, bà Eleanor đáp, ngước cằm lên, thách thức.