Hậu Cuốn Theo Chiều Gió

Chương 9



Lát sau, Scarlett cảm thấy xấu hổ. Sáng sớm đã uống rượu? Chỉ có bọn nghiện rưọu mới cho phép mình làm thế. Dẫu sao, mọi việc cũng không đến nỗi đen tối lắm đâu. Ít ra, lúc này nàng cũng biết được chừng nào Rhett lại trở về. Cái ngày ấy hẳn còn rất xa, nhưng cũng đã rõ. Nàng không còn mất thì giờ để cứ tự hỏi có phải là tối nay… hay ngày mai… hay ngày mốt.

Tháng hai rơi đúng vào một thời kỳ nóng nực lạ thường khiến chồi non trổ sớm và mùi đất hồi sinh nồng nàn trong không khí.

- Mở tất cả cửa sổ cho hơi ẩm thoát ra, Scarlett ra lệnh cho các gia nhân.

Gió mát lùa vào các sợi tóc mịn màng hai bên thái dương mới dễ chịu làm sao. Đột nhiên một mong ước mãnh liệt muốn trở về Tara xâm chiếm nàng. Tại đó, nàng có thể ngủ ngon, cơn gió mùa xuân đưa mùi thơm của đất ấm vào phòng sẽ ru nàng.

Nhưng, mình không thể đi được! Colleton sắp xây ít nhất là ba ngôi nhà khi trời trở ấm làm tan giá trong đất mặc dù vậy ông ta cũng sẽ không bao giờ bắt đầu nếu như mình không thúc giục. Trong đời, mình chưa từng gặp người đàn ông nào hay xét nét như thế! Mọi việc đều phải được thực hiện đúng theo những qui tắc. Ông ta sẽ chờ cho đến khi đất khá mềm, không còn đóng băng để đào suốt tận đến Trung Hoa.

Còn nếu như nàng chỉ đi vài ngày thì sao? Vài ngày thì chẳng có gì thay đổi cho lắm? Scarlett nhớ lại vẻ nhợt nhạt và suy sụp của Ahsley trong dạ hội hoá trang và thở dài chán nản.

Nếu như có đi Tara, nàng cũng sẽ không nghỉ ngơi tại đó được.

Nàng gọi Pansy đi báo cho Elias chuẩn bị xe. Nàng cần phải gặp Joe Colleton.

Tối hôm đó, như là để thưởng công nàng đã hoàn tất bổn phận, có tiếng gọi cửa ngay khi màn đêm vừa buông xuống.

- Scarlett thân mến! - Tony Fontaine la lớn khi người quản gia mở cửa cho anh. - Có một người bạn già cần một chỗ trú tối nay, cô có thương xót ông ấy không?

- Tony! - Scarlett kêu lên và chạy đến ôm hôn anh.

Anh buông hành lý, nhấc bổng nàng lên trong đôi tay mình.

- Lạy Chúa, Scarlett này, tình hình của cô không có vẻ gì tồi tệ? Khi tôi nhìn ngôi nhà to lớn này, tôi tưởng thằng ngu nào đó đã đưa tôi đến một khách sạn đấy!

Anh nhìn quanh, các chân đèn chạm trổ, tường phủ màn nhung, các tấm gương với khung nổi chạm vàng trên lối vào rồi mỉm cười với Scarlett.

- Thật chẳng ngạc nhiên vì sao em đã cưới một tay Charleston thay vì cứ chờ đợi anh. Rhett đâu rồi! Anh rất thích được gặp người đàn ông đã phỗng tay trên vị hôn thê yêu quý của anh đấy!

Sự sợ hãi chạy dọc xương sống của Scarlett đến tận đầu các ngón tay giá lạnh. Suellen đã nói gì với Fontaine?

- Rhett đang ở Nam Mỹ, nàng nhanh nhẩu giải thích. -Anh biết chứ? Em cứ tưởng chỉ có các nhà truyền giáo, mới đến những nơi hẻo lánh đến thế?

- Anh cũng vậy. Tony cười tán đồng. Anh rất tiếc, không gặp được anh ấy, nhưng có khi đấy lại là may mắn cho anh: anh sẽ được em tiếp đãi trọn vẹn. Em không mời cốc rượu nào cho gã đàn ông đang chết khát sao?

Không sao cả, anh ấy không biết là Rhett đã bỏ nàng.

- Em nghĩ phải uống sâm banh để mừng anh đến thăm em?

Tony trả lời"

- Anh rất sung sướng sẽ uống sau đó, còn bây giờ anh thích một cốc Bourbon lâu năm và đi tắm. Người anh đang còn mùi phân bò!

Scarlett đích thân phục vụ anh, nàng cùng người quản gia đưa anh đến một căn phòng dành cho khách trên lầu. Tạ ơn Chúa, các người phục vụ đều ở nhà: Tony có thể lưu lại bao lâu tuỳ ý anh mà không sợ tai tiếng, và nàng có được một người bạn để trò chuyện.

Scarlett đeo các chuỗi ngọc trai và họ cùng ăn tối, uống sâm banh. Tony ngấu nghiến bốn phần bánh ngọt phết sô-cô-la mà chị hầu bếp đã vội vã chuẩn bị thay cho món tráng miệng.

- Nào gói nốt cho anh phần còn lại để anh mang đi, anh nài nỉ. Anh không sao làm lơ được khi thấy cái bánh ga tô phết kem hấp dẫn như thế này? Anh vẫn khoái ăn bánh ngọt mà!

Scarlett cười và truyền lệnh cho nhà bếp.

- Anh đang nói xấu Sally phải không, Tony? Chị ấy chẳng phải là tay làm bếp cự phách sao?

- Sally ư? Sao em lại nghĩ như vậy? Tối nào chị ấy cũng chuẩn bị cho riêng anh một món tráng miệng thịnh soạn, Alex thì lại không ham ăn ngọt.

Scarlett lộ vẻ kinh ngạc.

- Em muốn nói là em không biết gì sao? - Tony nói - Anh tưởng là Suellen đã viết thư cho em rồi! Anh sẽ quay về Texas, Scarlett ạ. Anh đã quyết định hôm lễ Giáng Sinh.

Họ nói chuyện hàng giờ. Lúc đầu, nàng van anh ở lại, mãi cho đến khi Tony hết lúng túng chuyển sang nóng nảy rất quen thuộc với dòng họ Fontaine.

- Mẹ kiếp, Scarlett, em hãy im đi! Anh đã cố gắng, có Chúa biết cho anh đấy, nhưng anh không thể. Vậy tốt hơn là em đừng quấy rầy anh nữa.

Anh lớn tiếng làm các sợi dây thuỷ tinh treo toòng teng trên ngọn đèn chùm rung rinh và ngân vang.

- Anh cần nghĩ đến Alex, nàng nhấn mạnh.

Nét mặt của Tony làm nàng khựng lại. Và giọng nói của anh đã trở nên điềm tĩnh.

- Thật ra, anh đã hết sức cố gắng.

- Em rất tiếc, Tony.

- Anh cũng vậy, em thân yêu. Sao em không gọi người quản gia lịch sự của em mở thêm cho chúng ta một chai sâm banh nữa! Chúng ta có thể nói chuyện khác.

- Hãy nói cho em nghe về Texas đi.

Đôi mắt đen của Tony sáng lên.

- Chẳng có lấy một cái hàng rào nào trong hàng trăm dặm, anh cười nói. Bởi vì chẳng có gì nhiều mà phải cất giấu, trừ phi ta yêu mảnh đất khô cằn và loại cây ngấy. Nhưng ta biết rõ mình là ai, khi ta chỉ có một mình trong cái vùng đất cằn cỗi. Chẳng có quá khứ, cũng chẳng có dấu vết gì của ngày mai để mà bám víu bởi vì đó là tất cả những gì còn lại cho mình. Điều quan trọng là phút giây đang sống, có thể là ngày mai, nhưng không phải là hôm qua… Em rất đáng yêu, Scarlett ạ, anh vừa nói vừa nâng cốc. Rhett hẳn không được tinh ranh lắm, nếu không đã chẳng để em ở một mình? Anh sẽ tán tỉnh cả với em nếu anh nghĩ rằng sẽ được tha thứ đấy.

Scarlett nghiêng đầu vẻ duyên dáng. Thật thú vị khi chơi lại những trò chơi cũ.

- Anh sẽ tán tỉnh cả với bà ngoại em nếu như chỉ có bà là người phụ nữ duy nhất. Tony Fontaine ạ. Chẳng có người đàn bà nào được an toàn khi ở cùng phòng với anh, một khi đôi mắt đen và hàm răng kia đã lóe sáng.

- Ồ! Scarlett thân yêu, em biết rõ, không đúng như vậy đâu! Anh là thằng con trai có giáo dục nhất trên đời nhất là khi đứng trước một phụ nữ mà nhan sắc không phải là chim sa cá lặn để anh quên hết phép lịch sự.

Họ tán tỉnh và vui thích về sự tinh nghịch của nhau cho đến khi người quản gia bước vào với chai sâm-banh.

Họ nâng cốc chúc mừng nhau. Sự thích thú làm Scarlett say sưa và nàng vui vẻ để Tony uống cạn chai rượu. Vừa uống, anh vừa kể chuyện về Texas khiến nàng cười rũ rượi đến đau cả bụng.

- Tony, em rất thích anh ở lại đây một thời gian, nàng nói khi chàng tuyên bố sắp phải ngủ gục tại bàn. Đã từ lâu, em chưa được vui đùa thoả thích như thế này.

- Anh cũng ao ước được như vậy. Anh đã được thưởng thức khá đủ rượu và thức ăn ngon bên cạnh một cô em xinh đẹp, vui vẻ. Nhưng anh cần phải tranh thủ lúc trời trở ấm này để lên tàu đi miền Tây vào sáng mai, trước khi trời đóng băng trở lại. Tàu lại chạy rất sớm. Em uống cà-phê với anh trước khi anh đi chứ?

- Anh không thể nào ngăn cản em được dù cho anh có muốn đi nữa!

***

Elias đưa họ ra ga lúc trời còn xám xịt trước buổi bình minh, Scạrlett vẫy khăn khi Tony lên tàu. Anh đeo một cái sắc-cốt nhỏ bằng da và khoác một túi xách to tướng bằng thảm trong đựng cái yên ngựa. Sau khi đặt hành lý lên sàn tàu, anh quay lại và vẫy chào nàng với chiếc mũ cao-bồi Texas viền bằng da rắn. Anh dang rộng cánh tay làm chiếc áo măng-tô mở banh ra và Scarlett nhìn thấy sợi dây nịt cùng hai khẩu súng lục của anh.

Nhưng ít ra anh cũng đã lưu lại khá lâu để dạy Wade cách quay súng lục quanh ngón tay đấy thôi, nàng tự nhủ. Mình mong là nó không bắn vào chân nó. Nàng gửi vội theo Tony một nụ hôn và Tony ngả mũ giống như cái chén để đón lấy, rồi anh cho tay vào, như để lấy ra, làm bộ cất nụ hôn vào túi áo gi-lê. Scarlett còn cười mãi khi con tàu chuyển bánh.

***

- Đến công trường của ông Colleton, nàng bảo Elias.

Trời đã sáng trước khi họ đến nơi và toán thợ có vẻ như đang ra sức đào đất nếu không chắc Scarlett không kiềm mồm kiềm miệng lại đâu. Tony nói đúng: cần tranh thủ khi trời trở ấm.

Joe Colleton vẫn không nao núng.

- Tôi sẽ làm điều tôi đã nói, thưa bà Butler, đúng như tôi đã nghĩ. Băng giá vẫn chưa tan đủ độ sâu cho dù chỉ vừa để đào một cái hầm rượu. Phải một tháng nữa mới có thể bắt đầu được.

Scarlett van xin rồi giận dữ, nhưng cũng chẳng được kết quả gì.

Nàng xem ra vẫn còn giận đến một tháng sau khi nhận thư của Colleton mời nàng đến công trường.

Nàng nhìn thấy Ashley vừa kịp lúc để khỏi quay xe lại. Mình sẽ nói gì với anh ấy? Mình chẳng có lý do gì để có mặt tại đây, Ashley cũng đủ tinh ý để không tin vào lời nói dối mà mình có thể bịa ra. Nàng có cảm giác người nàng trắng muốt và nụ cười vội vã trên đôi môi ngượng nghịu của nàng cũng giống như của xác ma.

Nhưng Ashley dường như chẳng để ý gì. Anh đỡ nàng xuống xe vẫn với thái độ lịch sự như mọi khi.

- Anh hài lòng vì em đã đến, Scarlett ạ, anh rất thoả dạ khi được gặp lại em, ông Colleton bảo với anh là em có thể đang đến đây vì thế anh cứ chần chờ mãi để đợi em. Cả hai chúng ta đều rõ là anh chẳng thể nào là nhà kinh doanh được, anh nói thêm với nụ cười thiểu não, nhưng anh vẫn muốn cho em biết ý kiến của anh: nếu em cho xây một cửa hàng mới tại đây, có thể là em phạm sai lầm đấy!

- Anh ấy nói cái gì vậy? Ồ… ta hiểu rồi! Joe Colleton ranh ma thật. Ông ta đã tìm được cách bào chữa cho sự có mặt của mình ở đây, Scarlett nghĩ thầm, rồi nàng lại chú ý nghe Ashley.

- Anh có nghe nói là thành phố sẽ nối dài đường tàu điện đến tận đây, trong những vùng phụ cận. Thật không thể tưởng tượng nổi, phải không em, khi thấy Atlanta đang mở rộng đến như vậy.

Ashley đã có vẻ mạnh khỏe hơn trước. Tuy mệt mỏi để cố mà sống, nhưng anh cũng đã đủ sức hơn để chịu đựng. Scarlett mong tình trạng này sẽ đi đôi với sự tiến triển trong công việc ở xưởng cưa. Nàng không thể chịu đựng nổi nếu như xí nghiệp phá sản, nàng không thể tha thứ cho Ashley được.

Anh nắm bàn tay nàng trong tay mình và nhìn nàng với vẻ lo lắng:

- Em có vẻ mệt đấy, em thân yêu. Mọi chuyện tốt đẹp cả chứ?

Nàng những mong được áp đầu vào ngực anh để khóc và nói với anh là mọi chuyện thật khủng khiếp. Nhưng nàng lại mỉm cười:

Này, Ashley, đừng có ngốc thế. Em vừa dự một bữa tiệc nhỏ chiều tối qua và đi ngủ muộn, vậy thôi. Anh phải nhớ đừng bao giờ nói với một phụ nữ là nàng trông không được khỏe?

- Miễn là anh không kể lại với India và lũ bạn gái già xấu bụng của cô ta, Scarlett tự nhủ.

Ashley chẳng cần hỏi thêm, chấp nhận lời giải thích của Scarlett và bắt đầu nói với nàng về những ngôi nhà của Joe Colleton. Anh làm như thể nàng chẳng biết gì về chuyện đó, thậm chí đến cả chuyện số lượng đinh cần thiết cho mỗi ngôi nhà.

- Đây là những công trình có chất lượng Ashley nói. Chỉ lần này, những người không giàu có lắm mới được phục vụ tốt như những kẻ giàu có. Đó là điều anh vẫn tưởng không bao giờ thấy được vào cái thời kỳ đầy rẫy những thứ chủ nghĩa cơ hội xấc xược này. Dường như tất cả những giá trị cũ cuối cùng vẫn không bị mất đi. Anh rất vinh dự được góp phần mình. Em biết không, Scarlett, ông Colleton muốn anh cung cấp gỗ cho ông.

- Ôi Ashley, nàng thảng thốt kêu lên, làm ra vẻ kinh ngạc. Thật tuyệt vời!

Thật vậy. Nàng thật sung sướng vì kế hoạch giúp đỡ Ashley đã được tiến hành tốt đẹp. Nhưng, sau khi nói riêng với Colleton, rằng nàng không muốn công việc này bị biến thành một thứ để tiêu khiển: theo Colleton kể lại, Ashley có ý định đến thăm công trường hàng ngày.

Lạy Chúa, nàng muốn mang lại một nguồn thu nhập cho Ashley chớ không phải để cho anh giải trí. Bây giờ nàng không thể đến đây nữa.

Ngày chủ nhật, công trường nghỉ việc. Cuộc kiểm tra hàng tuần này gần như trở thành nỗi ám ảnh đối với nàng. Nàng không còn nghĩ đến Ashley khi nàng nhìn thấy từng bước tốc độ thi công, những thanh gỗ láng đẹp đẽ biến thành rui, sườn, sà, mè, rầm nhà. Nàng tản bộ lòng nặng trĩu giữa các chồng vật hệu xếp gọn gàng và các đống gỗ vụn. Nàng thích được tham gia vào công việc, nghe tiếng búa, nhìn dăm bào cuộn tròn rơi ra từ những chiếc bào, ngắm nhìn những. sự tiến bộ hàng ngày. Nghĩa là được bận rộn.

Ta chỉ cần chịu đựng đến mùa hè thôi - nàng lập đi lập lại những lời này như cầu kinh để cố tiếp tục sống và đợi Rhett trở về. Mình có thể nói chuyện với chàng, Rhett là người duy nhất mà mình có thể tâm sự với chàng là người duy nhất yêu mình. Chàng sẽ không bỏ mặc cho mình bị mọi người xa lánh và sống bất hạnh như thế này nữa, một khi chàng biết được cuộc sống thống khổ của mình. Mình đã phạm lỗi lầm gì kia chứ?

- Mình đã tin chắc rằng cứ có nhiều tiền, rồi mình sẽ được yên ổn? Thế mà giờ đây, khi mình giàu có, mình lại còn sợ hãi hơn bao giờ hết.

Nhưng khi mùa hè đến, Rhett cũng chẳng về mà cũng chẳng có một chữ nào của chàng. Mỗi sáng, Scarlett rời cửa hàng đi nhanh về nhà, biết đâu chàng chẳng về theo chuyến tàu trưa? Mỗi tối, nàng mặc chiếc áo đẹp nhất và đeo các chuỗi ngọc trong bữa ăn tối, biết đâu chàng lại chẳng về bằng phương tiện nào đó. Chiếc bàn dài trải rộng trước mặt nàng bộ đồ ăn bằng bạc và khăn trải bàn dệt gấm hồ bột lóng lánh. Thời gian này, nàng bắt đầu uống rượu thường xuyên - để xua sự yên lặng trong lúc nàng mong chờ tiếng bước chân của Rhett.

Nàng bắt đầu uống Sherry sau mỗi chiều mà chẳng hay. Dù sao, một hoặc vài ly Sherry cũng chẳng thể làm mất được danh dự của một phu nhân. Sau đó, nàng lờ mờ nhận thấy nàng chuyển từ Sherry sang Whisky… rồi đến ngày mà lần đầu tiên nàng cần uống một ly rượu để tính toán sổ sách ở cửa hàng bởi vì lợi tức sụt giảm khiến nàng bải hoải… rồi đến ngày nàng chẳng thèm động đến đĩa thức ăn bởi vì rượu đã làm cho nàng không còn biết đói nữa… rồi đến ngày nàng tự nâng cốc chúc mình một ly Brandy trước khi nằm vật ra giường.

Nàng lờ mờ nhận ra mùa thu đã đến sau mùa hạ. Pansy mang đến tờ báo buổi chiều đặt trên khay. Thời gian gần đây, Scarlett lại có thói quen ngủ trưa tại phòng ngủ của mình. Giấc ngủ lấp đầy một khoảng thời gian sau buổi trưa trống vắng và giúp nàng lại sức, một chút nghỉ ngơi mà nàng không tìm được trong đêm tối.

- Thưa bà Scarlett! Pansy mang cà phê hay món gì cho bà ạ?

- Không cần, em đi ngủ đi! Pansy.

Scarlett cầm lấy bức thư để ở phía trên và mở ra, vừa liếc mắt canh chừng cô hầu phòng, đang thu nhặt áo quần mà nàng đã vứt xuống sàn. Tại sao con nhãi ranh ngu ngốc này còn chưa chịu xéo khỏi phòng nàng?

Đó là thư của Suellen, Scarlett chưa thèm rút lá thư ra khỏi phong bì. Nàng đã biết những gì nàng sắp đọc.

Cũng lại là những lời ca thán về tính xấu của Ella, y như thể các cô con gái của Suellen đều là các thiên thần, và nhất là những câu châm chích độc ác về giá cả đời sống, về món tiền ít ỏi mà đồn điền mang lại và về sự giàu có của Scarlett. Nàng quẳng thư xuống đất. Nàng không thể đọc được lúc này. Nàng sẽ đọc vào ngày mai… Ôi, tạ ơn Chúa, Pansy đã ra khỏi phòng.

Ta cần uống một ly, nàng tự nhủ. Trời gần tối rồi, và uống một ly vào buổi tối cũng chẳng sao. Ta sẽ nhấm nháp một ly Brandy nhỏ trong lúc đọc cho hết tờ báo.

Chai rượu giấu đằng sau miếng carton đầu cột gần như cạn hẳn. Scarlett nổi khùng. Con Pansy khốn nạn! Nếu mà nó chải tóc cho ta không giỏi, thì ta sẽ đuổi nó ngay lập tức. Chỉ có thể là nó uống hết thôi? Hay là đứa nào khác. Ta không thể nào uống nhiều như vậy được! Ta chỉ mới giấu chai rượu ở đây có mấy ngày thôi mà!

Không sao. Ta sẽ uống trong phòng ăn vậy. Nói cho cùng nếu bọn người làm có kiểm soát mức rượu trong bình thì cũng chẳng nhằm nhò gì? Đây là nhà của ta, cái bình của ta, rượu Brandy của ta, và ta có quyền làm gì ta muốn! Cái áo choàng đâu rồi! À! Đây rồi. Nhưng sao những cái nút lại chặt cứng thế này? Chắc phải tốn nhiều thời gian để gài nó.

Scarlett uống một ly và thản nhiên ngồi vào bàn đọc báo.

***

Một thông báo đưa tin một nha sĩ mới đến. Răng của nàng vẫn còn tốt chán, rất cảm ơn! Một tin khác nói về dịch vụ giao sữa. Quảng cáo một vở kịch mới tại nhà hát nhạc kịch De Gives. Ngồi lựa các bao thư Scarlett lại bắt đầu cáu tiết. Chẳng có được một bức cho ra thư sao?

Bàn tay nàng ngưng lại, khi chạm vào một phong bì mỏng dễ rách bằng giấy pơ-luya, địa chỉ được ghi bằng nét chữ rất mảnh. Dì Eulalie. Scarlett nuốt ực phần rượu Brandy còn lại và xé bao thư. Nàng vẫn thường rất ghét các thư từ loanh quanh lẩr quẩn của dì, em mẹ nàng, nhưng dì Eulahe lại sống tại Charleston đấy. Có lẽ dì sẽ kể về Rhett vì dì là bạn tốt nhất của mẹ anh.

Scarlett lướt nhanh qua bức thư, lần mò giữa những dòng lí nhí của dì Eulalie những chữ khiến nàng quan tâm, dì vẫn có thói quen xấu là luôn viết trên cả hai mặt giấy mỏng, đến nỗi đọc thấy luôn cả nét chữ của mặt sau. May mà ngòi bút chưa xuyên thủng qua mặt trước

Khi viết hết trang, dì Eulalie lại còn xoay ngang tờ giấy viết thêm vào bên lề chật chội. Và tất cả như thể để chỉ kể lể những chuyện rỗng tuếch.

Mùa thu nóng nực lạ lùng… năm nào bà cũng viết vậy. Dì Paulien! Đau ở đầu gối… đã lâu, cái đầu gối cứ hành dì ấy… Một chuyến viếng thăm xơ Manc Joseph…

Scarlett nhíu mày. Nàng không sao nghĩ đến cô em Carreen dưới cái tên thánh nữa, dù cho cô ấy đã vào tu viện cách đây tám năm, tại Charleston… Công việc xây dựng nhà thờ phải hoãn lại vì tiền quyên góp không đủ, có thể nào Scarlett lại không… trời đất thánh thần ơi. Nàng đã bảo trợ cho các bà dì, nay còn phải lo đến cả nhà thờ nữa sao? Nàng nhíu mày lật sang trang sau.

Cái tên Rhett nhảy vọt ra giữa đám chữ nhằng nhịt.

Dì thấy như được sưởi ấm khi biết chị bạn Eleanor Butler rất thân mến của dì đã tìm được hạnh phúc sau những ngày cay đắng. Như một hiệp sĩ, Rhett đã săn sóc mẹ hết lòng. Những người đã từng phàn nàn về cung cách đối xử của nó thời tuổi trẻ đã nhìn nó với cặp mắt khác xưa.

Dì không sao hiểu nổi, và cả dì Pauline của con cũng vậy tại sao con cứ nhất mực đòi ở lại Atlanta để lo công việc kinh doanh mà chẳng hề nghĩ gì đến nó!

Đôi khi dì đã phàn nàn về cách sống của con trong quá khứ, nhưng con chẳng có bao giờ chịu nghe những lời cầu khẩn của dì! Con cứ mải mê cái công việc ít thích hợp với một phu nhân. Vì vậy, dì đã không nói đến nữa, từ nhiều năm nay rồi! Nhưng đến lúc này, khi cái cửa hàng đó ngăn trở không cho con giữ được cái vị trí thật sự của con bên cạnh chồng mình thì dì thấy có bổn phận phải nhắc nhở con một lần nữa đến cái chuyện chẳng vui vẻ gì ấy.

Scarlett ném bức thư lên bàn. Đúng là cách để Rhett bào chữa! Nàng không muốn rời cửa hàng để về Charleston với chàng? Đồ vô liêm sỉ! Nàng đã yêu cầu chàng đưa nàng đi theo mà. Vậy mà chàng dám loan truyền những lời dối trá này? Nàng sẽ có vài chuyện hay ho đây để đốp chát với Rhett khi anh ta về nhà.

Nàng bước đến tủ buýp -phê và rót một ly Brandy.

Nàng ấy cánh tay áo thấm khô những giọt rượu trên mặt gỗ véc-ni bóng láng. Chàng sẽ không thể chối cãi được tên vô lại? Lúc ấy, thì nàng sẽ ném bức thư của dì Eulalie vào mặt chàng. Chàng mà nói người bạn tốt nhất của mẹ chàng là đồ nói dối thì sẽ liệu hồn đấy

Đột nhiên cơn giận biến mất và nàng thấy lạnh toát cả người? Nàng biết chàng sẽ nói gì: "Em có muốn anh nói cho họ biết sự thật không? Rằng anh phải bỏ rơi em bởi vì anh không thể chịu đựng em được nữa!".

Nhục nhã biết nhường nào! Bất cứ cách nào cũng còn tốt hơn là cách này. Thậm chí là sống trong nỗi cô đơn để chờ ngày chàng trở về. Nàng đưa ly lên môi và uống từng ngụm dài và đưa mắt nhìn về phía tấm gương trên đầu tủ buýp-phê đang phản chiếu bóng nàng. Chậm rãi, Scarlett đặt ly xuống. Nàng ngắm mình vào đôi mắt đang mở lớn. Từ nhiều tháng qua, nàng chưa có dịp soi mình trong gương và nàng không thể tin cái người đàn bà tái nhợt, hốc hác, mắt lõm sâu thâm quầng kia lại có gì liên quan đến nàng? Và hình như nhiều tuần nay, nàng vẫn chưa gội đầu nữa!

Chuyện gì đã xảy ra với nàng?

Phản xạ tự nhiên khiến nàng quơ tay về phía bình rượu và nàng chợt hiểu. Scarlett rụt tay lại và thấy mình run rẩy.

- Ôi, Chúa ơi! Thật điên khùng? Nàng thầm thì cố bám lấy cái cạnh tủ buýp-phê để khỏi ngã.

Nàng nhìn mình trong gương, đôi mắt nhắm lại để hai hàng nước mắt từ từ lăn trên má, nhưng nàng lại vội đưa bàn tay run rẩy lên chùi.

Hơn lúc nào hết, nàng thèm uống thêm một ly nữa.

Nàng liếm môi. Trong vô thức, nàng đưa tay nắm lấy chai rượu sáng lóng lánh. Scarlett nhìn bàn tay mình mà tưởng chừng như nó thuộc về một người xa lạ. Nàng nhìn bình rượu xinh xắn còn đầy, như lời mời mọc, hứa hẹn sẽ giúp nàng tìm sự quên lãng trong men rượu.

Nàng theo dõi từng cử động của mình trong gương, nàng chậm rãi nhấc bình rượu lên và lùi lại, lánh xa khuôn mặt kinh hoàng dễ sợ của mình.

Nàng hít thật sâu rồi bằng tất cả sức của mình, nàng vung mạnh tay. Những tia xanh, đỏ và tím bắn ra tung tóe từ bình rượu khi va phải tấm gương khổng lồ, tan vỡ. Trong khoảnh khắc, Scarlett nhìn thấy mặt mình vỡ ra hàng ngàn mảnh vụn và nụ cười đắc thắng của nàng bị méo xệch. Những miếng chai li ti như mạ bạc óng ánh trên mặt tủ buýp-phê. Phần trên của tấm gương rơi ra khỏi khung, nghiêng về phía trước, rồi vỡ toang thành từng mảnh lớn rơi trên mặt đất nghe như tiếng đại bác.

Scarlett khóc, cười, la hét trước hình ảnh của mình bị huỷ diệt.

- Đồ hèn! Đồ hèn! Đồ hèn.

Nàng không cảm thấy đau đớn vì những vết xước chém từ những mảnh vụn thuỷ tinh chạm vào tay, cổ và mặt mình. Trên lưỡi nàng có vị mặn. Scarlett sờ vào má và sửng sốt nhìn những ngón tay vấy máu.

Nàng đã hoài công tìm kiếm vị trí hình ảnh của nàng vài giây trước dó, nó đã không còn nữa! Nàng cười bực dọc. Thế là rảnh nợ.

Những người hầu hấp tấp chạy đến bên cửa khi nghe tiếng loảng xoảng. Họ đứng túm tụm với nhau, không ai dám bước vào phòng và run rẩy nhìn dáng đờ đẫn của Scarlett. Nàng đột nhiên quay mặt về phía họ. Pansy thét lên, hoảng hốt trước khuôn mặt vấy máu của nàng.

- Đi đi, Scarlett bình thản nói. Tôi không sao cả? Đi đi! Tôi muốn ở một mình.

Họ lẳng lặng vâng lời.

Dù muốn hay không nàng cũng đã đơn độc, bao nhiêu rượu Brandy cũng không sao giúp nàng thoát cô đơn!

Rhett sẽ không trở về, căn nhà này không còn là mái ấm của chàng nữa! Nàng đã thấy điêu đó từ lâu, nhưng nàng không chịu tin. Nàng đã xử sự như một con mụ hèn nhát và ngu ngốc. Chẳng có gì ngạc nhiên vì sao nàng không nhận ra người đàn bà trong gương. Con mụ ngu ngốc hèn nhát ấy không phải là Scarlett O Hara. Scarlett O Hara - người ta nói thế nhỉ? - Không bao giờ nhận chìm nỗi buồn của mình trong men rượu. Scarlett O Hara không bao giờ giấu diếm sự thật để bám víu hy vọng. Trái lại, nàng dũng cảm đối mặt với những thử thách tồi tệ nhất mà người khác đòi hỏi nàng. Và nàng bất chấp mọi hiểm nguy để giành lấy điều nàng mong muôn.

Scarlett rùng mình. Nàng đã ở bên bờ vực thẳm của sự tự huỷ diệt. Sẽ không bao giờ nàng để cho điều ấy xảy ra nữa. Đã đến lúc - hơn lúc nào hết - nàng phải nắm lấy cuộc đời mình trong đôi bàn tay?

Không còn rượu Brandy nữa! Nàng đã từ bỏ cái chỗ dựa ấy rồi!

Cả thân hình nàng cứ gào thét tuyệt vọng đòi được uống nhưng nàng không chịu nghe nó nữa! Trong đời mình, nàng đã từng làm hằng bao nhiêu việc còn gian khổ hơn thế! Lần này, nàng sẽ thắng và sẽ phải thắng thôi!

Nàng giơ nắm tay về phía tấm gương vỡ.

- Còn bây giờ, hỡi tấm gương aáng nguyền rủa, có giỏi thì mày hãy chiếu cho ta thấy những năm tháng đau khổ của mày đi! Nàng phá lên cười, giọng thách thức điên giận.

Nàng đứng dựa một lúc vào bàn để ỉấy sức. Nàng còn bao nhiêu việc phải làm!

Bước bừa lên trên tấm gương vỡ, gót chân nàng dẫm lên những mảnh vụn thuỷ tinh.

- Pansy! Nàng gọi vọng qua cửa. Cô cần em gội đầu cho cô!

Scarlett run rẩy từ đầu đến chân, nhưng nàng vẫn cố điều khiển đôi chân phải đưa nàng ra cầu thang và lên lầu.

- Da của cô chắc nhăn nheo rồi! Nàng lớn tiếng để cố quên đi cơn thèm rượu đang dày vò cơ thể. Cô cần nhiều lít dầu thơm hoa hồng và glycérinel. Và cả quần áo mới nữa! Bà Marie chắc phải kêu thêm thợ.

Chỉ cần không quá vài tuần lễ để sức khỏe được phục hồi và sắc đẹp lại trở lại với nàng. Nàng sẽ chăm lo đến việc này? Nàng cần phải khỏe mạnh và xinh đẹp và nàng không còn nhiều thời gian nữa. Nàng đã lãng phí quá nhiều rồi.

Rhett không trở về với nàng ư? Vậy thì, nàng sẽ đến với chàng? Đến Charleston.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.