Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1106



Chương 1106

Thanh niên sửng sốt.

Người đàn ông trung niên nhìn thanh niên: “Đây là lúc thay đổi số mệnh của ngươi”.

Thanh niên do dự, sau đó nói: “Tiên tổ, làm vậy không ổn lắm nhỉ? Mặc dù huynh đệ đó lợi hại thật nhưng… ta cứ thế đến kết bạn với hắn… ta không thể vứt thể diện để xuống nước. Hơn nữa, ta là thiếu gia của nhà họ Tư, nhận hắn làm đại ca như thế, mặt mũi của nhà họ Tư chúng ta…”

Người đàn ông trung niên nói: “Thiên phú này của ngươi quá mức tệ hại, về cơ bản là không thể trở thành gia chủ, còn trên phương diện tu luyện, ngươi hoàn toàn không có tương lai, vậy nên ngươi muốn có được thành tựu thì phải dựa vào dựa vào sức lực bên ngoài, thanh niên đó là cơ hội của ngươi. Còn về phần thể diện mặt mũi gì đó, ngươi có biết tại sao trên đời này lại có nhiều người bình thường như vậy không? Vì họ không có thực lực, mà lại còn cần thích giữ thể diện đấy”.

Thanh niên do dự một hồi rồi nói: “Tiên tổ, thiên phú của ta kém cỏi đến thế thật sao?”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tổ tông của ngươi đều không xem trọng ngươi, ngươi nghĩ sao?”

Thanh niên lặng thinh không nói.

Mấy lời này cũng khiến người ta đau lòng quá.

Thanh niên nhìn Diệp Quân đã đi xa, hít sâu một hơi rồi nói: “Tiên tổ, ta nghe lời tiên tổ, từ hôm nay trở đi, Tư Thông Thiên ta sẽ vứt hết thể diện mặt mũi”.

Nói rồi y dập đầu một cái, sau đó đuổi theo Diệp Quân: “Đại ca… đợi ta một lát”.

Nhìn thanh niên đuổi theo Diệp Quân, người đàn ông trung niên lặng thinh không nói, không biết đang nghĩ gì.

Phía xa, Diệp Quân bước nhanh vào sâu trong dãy núi.

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: “Ta còn tưởng ngươi sẽ giết hắn!”

Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó cười nói: “Tháp gia, sao ngươi lại nghĩ vậy?”

Tiểu Tháp suy nghĩ, sao ta lại nghĩ vậy? Vì cha và ông nội ngươi hay làm vậy!

Diệp Quân khẽ nói: “Thật ra câu nói đó là nói với hắn, cũng là nói với chính ta. Thế giới này vốn đã là mạnh được yếu thua, ra ngoài thì phải khiêm tốn một chút”.

Giọng nói bí ẩn bỗng lên tiếng: “Vì sao lại có suy nghĩ này?”

Diệp Quân đáp: “Ta thấy bóng dáng của mình trên người chàng trai kia!”

Giọng nói bí ẩn không hiểu: “Nhìn thấy bóng dáng của ngươi ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Kiêu ngạo!”

Nói rồi hắn ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ giọng nói tiếp: “Ta tuổi trẻ đã thành danh, cha mẹ là Kiếm Chủ Nhân Gian và các chủ của Tiên Bảo Các, nay lại đã đăng vị, trở thành vua của vũ trụ Quan Huyên. Nói thật, khó tránh khỏi nảy sinh lòng kiêu ngạo. Con người một khi kiêu ngạo sẽ dễ rước họa. Chàng trai kiêu ngạo kia đã cảnh tỉnh ta”.

Giọng nói bí ẩn im lặng.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Quyền lợi, tiền bạc đều rất dễ khiến con người kiêu ngạo. Bây giờ ta có cả hai thứ đó, cũng chính vì vậy nên ta càng phải tự ràng buộc bản thân mọi lúc mọi nơi!”

Giọng nói bí ẩn: “Nhưng kiếm tu là tu tâm, ngươi tự ràng buộc, cũng là tự trói buộc tâm của mình, như thế không phải là chuyện tốt khi ngươi tu hành kiếm đạo!”

Diệp Quân cười nói: “Ta ràng buộc mặt xấu của mình, như tâm tà, tâm kiêu ngạo, sao lại là chuyện xấu được? Hơn nữa, kiếm tu không có nghĩa là làm việc tùy ý, muốn gì làm nấy. Giết người không suy nghĩ đúng là đã tay, nhưng nếu thực lực của bản thân chưa đủ mạnh đã làm vậy thì kết quả sẽ là rước về hàng loạt rắc rối và kẻ thù!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.