Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1337



Chương 1337

Chỉ thấy cô gái rũ đầu không nói.

Diệp Quân ngập ngừng: “Bát Uyển… Đừng nói với ta nàng chính là Chân Thần nhé… Đùa thế không vui đâu!”

Sở dĩ hắn đoán như vậy là vì Bát Uyển quá mức bất thường, đã có lai lịch bí ẩn mà còn đọc hiểu chữ viết cổ của Chân vũ trụ, bây giờ lại phán một câu như vậy làm hắn rét run.

Nếu cô ấy thật sự là Chân Thần thì làm sao bây giờ?

Bát Uyển chỉ lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân cười khổ: “Đừng vậy mà”.

Bát Uyển chỉ mỉm cười, vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân đành lắc đầu cười, lại hỏi: “Tiền bối, nếu Cánh Cửa Luân Hồi đã quan trọng đến vậy thì chẳng phải vị Tộc trưởng kia có thể lợi dụng nó để uy hiếp sinh linh ở vũ trụ khác ư?”

Người phụ nữ bí ẩn: “Thì ông ta đã từng làm như vậy đấy. Năm xưa tộc Bác Thiên làm chủ hoàn toàn vũ trụ Bác Thiên, đồng thời không ngừng hút máu từ các vũ trụ khác. Sự tàn độc của họ ngươi không cách nào tưởng tượng ra đâu. Có biết vì sao huyết mạch họ lại mạnh đến vậy không? Vì họ không ngừng tìm kiếm nguồn huyết mạch đặc biệt để thôn tính! Năm xưa từng có một vũ trụ với rất nhiều chủng tộc có huyết mạch đặc biệt, cuối cùng đều bị họ nuốt chửng”.

Bà ấy thấp giọng thở dài: “Vũ trụ bao la, cường giả đứng đầu. Kẻ mạnh có thể tùy ý ức hiếp chiếm đoạt của kẻ yếu, đây là quy luật bất biến vĩnh hằng rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Thôn tính huyết mạch?”

Người phụ nữ bí ẩn: “Phải, huyết mạch của ngươi cũng có thể làm điều này, nhưng không cần thiết. Tổ tiên của ngươi đã quá mạnh rồi, có thể dùng chính sức mình cưỡng chế nghịch thiên cải mệnh, nên gia tộc các ngươi hoàn toàn không cần phải cướp đoạt huyết mạch người khác để mạnh lên”.

Diệp Quân gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Thần Đạo năm xưa cũng từng nô dịch chư thiên vạn giới. Chủ nhân bút Đại Đạo càng muốn nắm giữ số mệnh của hết thảy chúng sinh trong tay nên mới tạo ra trật tự mới, để vạn vật phải tuân theo ý chí và suy nghĩ ông ta mà vận hành…”

Bà ấy thoáng dừng lại: “Ông ta lợi hại là thật, mà ta cũng không thể nói suy nghĩ ấy là sai. Bởi trật tự nguyên thủy nhất là do ông ta tạo ra trước, hơn nữa cũng chưa làm việc xấu gì. Nhưng nếu ngươi đụng độ ông ta thì phải cẩn thận, bởi người này có thể khống chế Đại Đạo, biết rõ quy tắc vận hành của thiên địa, mưu kế rất sâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: “Lần này đưa ngươi đến đây, thứ nhất là để lánh nạn. Chủ nhân nơi này là Thanh Đế, tuy đã bị Chân Thần giết nhưng ý chí vẫn còn tồn tại, Chấp Kiếm Nhân kia có đến đây cũng phải kiêng kỵ. Thứ hai là để xem có thể lấy được đạo thống của Thanh Đế, hoặc kết giao với hậu duệ hay không”.

Bát Uyển bỗng xen vào: “Bà ta không sợ ý chí của Thanh Đế!”

Diệp Quân vừa nhìn sang thì cảm nhận được đất trời sau lưng nứt vỡ, một thanh kiếm phá không lao đến.

Chấp Kiếm Nhân!

Hắn vội hỏi trong lòng: “Tiền bối! Bà ta không sợ ý chí của Thanh Đế! Làm sao bây giờ?”

Giọng nói kia im bặt suốt một hồi mới đáp: “Ngươi dầu gì cũng lớn rồi, phải biết tự cáng đáng mọi chuyện. Ta đi nghỉ đây, lần sau nói chuyện tiếp!”

Diệp Quân: “???”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.