Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1476



Chương 1476

Nhưng Cố U lại lắc đầu: “Trần Quyền, ngươi cũng biết giá trị của vật này, có nó không chỉ tránh được các loại kiếp số, còn có thể đến một vài mật cảnh đặc biệt. Nói cách khác, nếu ta mang đi bán thì ít nhất cũng được một tỷ linh nguyên! Bây giờ ngươi lại chỉ ra giá một nghìn vạn, không có thành ý chút nào…”

Còn chưa nói xong, sắc mặt Cố U đã đột nhiên biến đổi, bởi vì Trần Quyền đã lao về phía ông ta!

Ra tay!

Trần Quyền nhìn chằm chằm Cố U trước mặt, sát khí và thù địch trên mặt hiện lên rõ ràng, ông ta biết kiếm tu kia chủ động đưa đá Tỵ Kiếp ra là có âm mưu. Không đúng, kiếm tu đó đưa đá Tỵ Kiếp cho Cố U không phải âm mưu, mà là dương mưu!

Nếu ông ta muốn có đá Tỵ Kiếp này thì chỉ có thể cướp!

Thấy Trần Quyền trực tiếp động thủ, trên mặt Cố U cũng lộ vẻ hung dữ, lúc này mà muốn ông ta chủ động giao đá Tỵ Kiếp đương nhiên là điều không thể, thịt dâng đến miệng rồi sao có thể chủ động nhả ra?

Chẳng mấy chốc, hai người đã lao vào đánh nhau!

Thực lực của hai người đều vô cùng mạnh, vừa giao đấu đã khiến đất trời sụp đổ, Vạn Sơn hóa thành tro, cực kỳ khiếp khủng.

Mà trận đại chiến kéo dài gần một canh giờ, Cố U hoàn toàn bị áp chế, rơi vào thế bất lợi tuyệt đối.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua.

Bùm!

Bỗng nhiên một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang vọng khắp trời đất, sau đó Cố U bay ra, mà khi ông ta bay ra, Trần Quyền lại tiến về phía trước tung ra một quyền.

Quyền mang vạn trượng!

Rầm!

Cố U bị đánh bay cả vạn trượng, ông ta vừa dừng lại, cơ thể đã vỡ nát.

Trong lòng Cố U kinh hãi, ông ta vội nói: “Trần Quyền, đá Tỵ Kiếp này thuộc về ngươi, ngươi cầm lấy đi…”

Lời còn chưa dứt, Trần Quyền đã lao tới trước mặt rồi đấm lên linh hồn của ông ta.

Bùm!

Trong nháy mắt, thần hồn của Cố U đều bị tiêu diệt!

Trần Quyền xòe tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trong tay ông ta, trong nhẫn ngoài đá Tỵ Kiếp còn có hơn năm trăm vạn linh nguyên.

Trong mắt Trần Quyền hiện lên vẻ hung ác: “Giết ngươi thì đá Tỵ Kiếp cũng thuộc về ta!”

Nói rồi ông ta cất nhẫn không gian đi, lạnh lùng nhìn chung quanh: “Thanh niên kiếm tu, ta biết ngươi đang ẩn nấp, ra đây đi!”

Không có phản hồi!

Trần Quyền phóng thần thức bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, nhưng rất nhanh ông ta lại cau mày, vì ông ta không phát hiện ra hơi thở của Diệp Quân.

Thật sự đi rồi?

Trần Quyền trầm tư một lúc, đang định rời đi thì lúc này bỗng có biến hóa, thời không trước mặt ông ta tách ra, một tàn ảnh lao ra, không phải Diệp Quân mà là ông lão áo bào xám đã bỏ đi lúc trước!

Sắc mặt Trần Quyền tối sầm, ông ta tung quyền ra.

Đùng đoàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.