Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1483



Chương 1483

Lúc này, cô gái váy mây bỗng lấy ra một bình ngọc trắng đưa tới trước mặt Diệp Quân: “Cho huynh này!”

Trong bình ngọc có năm viên đan dược cấp Đế!

Diệp Quân khá kinh ngạc, hắn biết tài nguyên của nơi này thiếu thốn, đan dược cấp đế rất khan hiếm, ông lão áo bào xám lúc trước còn không có lấy một viên đan dược cấp Đế nào luôn đấy, thế mà cô gái váy trắng này một lần cho hắn những năm viên đan dược cấp Đế!

Thân phận của cô gái này không đơn giản!

Diệp Quân cũng không từ chối, nhận bình đan dược: “Đa tạ!”

Cô gái váy trắng cười nói: “Ta tên Nam Cung Tuyết, còn huynh?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân!”

Chàng trai áo trắng đứng bên cạnh bỗng hỏi: “Có phải là Diệp tộc – đại tộc ở Nam Cực Thần Châu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Chàng trai áo trắng lại hỏi: “Là tán tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chàng trai áo trắng nhìn Diệp Quân, không hỏi thêm gì.

Nam Cung Tuyết lại hơi bất ngờ: “Huynh thật sự là tán tu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm!”

Nam Cung Tuyết cười nói: “Vậy huynh thật sự rất lợi hại, là một tán tu, không dựa vào cha mẹ, không dựa vào bối cảnh gia thế lại có thể tu được đến trình độ này, hơn nữa năng lực chiến đấu lại mạnh đến cỡ này. Đỉnh thật!”

Diệp Quân cười gượng: “Cũng tàm tạm thôi!”

Nam Cung Tuyết nhoẻn miệng cười, cô ấy quan sát Diệp Quân. Diệp Quân mặc một bộ trường sam màu mây trắng, bên trong mặc áo bào màu xanh, thân hình thẳng tắp như kiếm như thương, mày kiếm mắt sáng, vô cùng anh tuấn, lại cộng thêm hắn ôn tồn lễ độ, cư xử đúng mực, thật sự là một quân tử phong độ.

Nam Cung Tuyết nhìn mãi nhìn mãi rồi chợt thất thần, chàng trai áo trắng bỗng kéo tay áo cô ấy: “Tỷ, đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy chứ!”

Mặt Nam Cung Tuyết càng đỏ ửng.

Thấy thế, chàng trai áo trắng cạn lời. Hắn ta không phải là kẻ ngốc, sao không nhìn ra tỷ tỷ của mình có thiện cảm với chàng trai kiếm tu này cơ chứ?

Chàng trai áo trắng kéo Nam Cung Tuyết sang bên, nhắc nhở: “Tỷ, hắn chỉ là một tán tu thôi!”

Nam Cung Tuyết bình thản hỏi: “Tán tu thì sao?”

Chàng trai áo trắng trầm giọng nói: “Tỷ đừng giả ngốc với đệ, tộc Nam Cung chúng ta là đại tộc, chúng ta không làm chủ được hôn nhân của mình đâu, tỷ mà ưng ý chàng trai này, không chỉ hại bản thân tỷ mà còn hại cả hắn nữa!”

Nam Cung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giậc: “Gì mà ưng ý chứ, Nam Cung Vân, đệ nói lung tung cái gì vậy?”

Nói rồi cô ấy giơ tay lên đấm vào mặt Nam Cung Vân.

Ầm!

Do không kịp đề phòng, Nam Cung Vân bị đánh bay ra cả trăm trượng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.