Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1502



Chương 1502

Nam Cung Tuyết ngẩng đầu, nhìn Diệp Quân: “Vừa rồi, người của Tuyết tộc bên Bắc Cực Thần Châu tới đây, nói là hi vọng làm liên hôn với tộc Nam Cung bọn ta, cha ta và tỷ tỷ ta đã đồng ý”.

Liên hôn!

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn biết, các tộc lớn đều thích trò này, bởi đó chính là cách thức liên minh giữa hai phe mạnh.

Đối với việc đó, là người ngoài, hắn không tiện bình luận gì thêm.

Nam Cung Tuyết đột nhiên hỏi: “Huynh thấy việc đó thế nào?”

Nghe cô ấy hỏi thế, Diệp Quân cười nói: “Ta nghĩ, sống cả đời thì vẫn nên chọn người mình thích mới được, nếu không có tình cảm, hai bên bị buộc vào với nhau như thế sẽ chỉ làm cả hai phải đau khổ”.

Nam Cung Tuyết nở nụ cười: “Ta cũng nghĩ thế”.

“Nực cười!”

Đúng lúc này, ngoài kia chợt có một tiếng quát lạnh lùng vọng vào.

Diệp Quân quay đầu nhìn, cách đó không xa, có một gã thanh niên mặc đồ trắng, mặt mũi tuấn tú, tay cầm quạt xếp, thần thái tuấn nhã phong lưu, nếu chỉ xét riêng nhan sắc thì dù còn kém Diệp Quân nhưng cũng không chênh nhiều lắm.

Trông thấy thanh niên áo trắng kia, sắc mặt Nam Cung Tuyết lập tức sa sầm, nụ cười trên môi cũng biến mất tăm.

Thanh niên áo trắng đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt không hề che giấu địch ý: “Ngươi có biết liên hôn giữa các tộc lớn là thế nào không?”

Diệp Quân gật đầu: “Hai phe mạnh liên minh, để lợi ích hai bên đều được tối ưu hóa”.

Gã thanh niên áo trắng cười nhạo: “Nếu đã biết ý nghĩa của nó, vì sao còn nói ra những lời ngu xuẩn như vậy?”

Nói đến đây, gã ta cười khẩy một tiếng: “Việc này cũng có thể hiểu được, ta nghe Nam Cung Vân nói rằng ngươi là một tán tu, tán tu tất nhiên sẽ không thể đánh giá được liên hôn giữa các tộc lớn quan trọng thế nào”.

Diệp Quân đường hoàng nói: “Nhà ta không cần phải liên hôn”.

Gã thanh niên kia lại châm chọc: “Đó là vì không bên nào muốn liên hôn với nhà các ngươi nhỉ?”

Diệp Quân liếc nhìn gã ta, sau đó quay sang phía Nam Cung Tuyết: “Đây là một tên ngốc, cô tốt như thế, hắn không xứng với cô”.

Nghe vậy, Nam Cung Tuyết hơi sững người, một nụ cười tuyệt đẹp thoáng lướt qua trên môi.

Gã thanh niên kia thấy Diệp Quân nói thế, lập tức giận tím mặt: “Mẹ kiếp, ngươi dám chửi ta?”

Nam Cung Tuyết cả giận quát: “Tuyết Trần, ngươi có thể học Diệp công tử đây nói chuyện lịch sự một chút được không hả?”

Tuyết Trần: “…”

Tuyết Trần nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyết, gằn giọng: “Nam Cung Tuyết, vừa rồi cha mẹ cô đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi, chỉ cần hai bên trao đổi văn thư là cô đã thành vị hôn thê của ta, cô…”

Nam Cung Tuyết ngắt lời gã: “Vừa rồi ta không hề đồng ý, hơn nữa, văn thư hai bên còn chưa trao đổi, giữa chúng ta không có hôn ước nào, cho dù có thì ta cũng sẽ không công nhận”.

Tuyết Trần nổi giận, chỉ tay vào Diệp Quân: “Là vì kẻ này?”

Nam Cung Tuyết vốn định nói ‘Phải’, nhưng ngẫm lại, cô ấy cảm thấy nếu nói thế, Tuyết Trần nhất định sẽ giận cá chém thớt, nhằm vào Diệp Quân, Tuyết Trần này còn dễ đối phó, nhưng Tuyết tộc sau lưng gã lại là thế lực mà Diệp Quân không thể chọc vào.

Nghĩ đến đó, Nam Cung Tuyết trầm giọng: “Không liên quan gì tới huynh ấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.