Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1510



Chương 1510

Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Ngay từ đầu huynh không chỉ không biết Tuyết tộc mà còn không biết cả tộc Nam Cung tộc, cho nên huynh không thể nào là người của Võ Tông và Thánh Tông. Mà người có thể khiến Tuyết tộc và tộc Nam Cung sợ cũng chỉ có hai thế lực siêu nhiên là Võ Tông và Thánh Tông. Thế nên tiếp theo, chúng ta sẽ bị hai thế lực đuổi giết, nhưng không sao cả, vừa nghĩ đến việc chết cùng huynh, ta không sợ nữa”.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta sẽ không chết”.

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta có Tháp gia”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi khoác lác thì cũng đừng đem ta ra, cảm ơn”.

Diệp Quân: “…”

Nam Cung Tuyết hơi ngạc nhiên: “Tháp gia?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ, Tháp gia dẫn dắt ta rất rất lợi hại, có một không hai, làm việc quyết đoán…”

“Dừng dừng!”

Tiểu Tháp nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta cũng không yêu cầu gì nhiều, ngươi có thể lấy kiếm Hành Đạo cho ta được không? Ta đảm bảo không sử dụng bừa bãi, chỉ dùng khi bị đánh hội đồng thôi”.

Im lặng một hồi, Tiểu Tháp mới nói: “Đầu tiên, ta cảm ơn ngươi đã xem trọng ta, ngươi thế mà lại nghĩ ta có thể phá vỡ phong ấn của cô cô ngươi, đây là điều ta thật sự không ngờ đến, thật sự cảm ơn ngươi vì đã coi trọng ta”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Thôi xong!

Tháp gia cũng không có cách nào phá giải phong ấn.

Chỉ có thể đổi cách khác thôi.

Diệp Quân nói: “Tháp gia, vậy ngươi có thể giấu khí tức giúp ta không?”

Tiểu Tháp nói: “Ta không thể ra tay giúp ngươi”.

Diệp Quân nói: “Đến lúc đó ta gặp cô cô sẽ nói tốt cho ngươi để bà ấy thăng cấp giúp ngươi”.

Tiểu Tháp cười nói: “Ngươi đừng nghĩ có thể gạt ta, nếu là cha ngươi thì ta còn tin, lời nói của ngươi chẳng có tác dụng đâu”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì ta sẽ nói xấu ngươi”.

“Mẹ kiếp!”

Tiểu Tháp bỗng lo lắng nói: “Sao ngươi có thể xấu xa như thế chứ?”

Diệp Quân cười khổ nói: “Tháp gia, ngươi cũng thấy tình hình hiện giờ rồi đấy, ít nhiều gì cũng giúp một chút đi chứ, ngươi thấy sao?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Không phải ta không muốn giúp ngươi mà lúc đi cô cô của ngươi đã dặn không thể để ta giúp ngươi, nên ngươi vẫn nên tự lo liệu đi”.

Diệp Quân sầm mặt, đúng lúc này chân trời ở đằng xa bỗng sôi trào, sau đó mấy chục khí tức cường đại cuồn cuộn lao đến, lúc này thời không xung quanh méo mó, cực kỳ đáng sợ.

Đến rồi!

Nam Cung Tuyết đi đến bên cạnh Diệp Quân, cô ấy bỗng kéo tay Diệp Quân khẽ nói: “Huynh sợ không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không sợ”.

Nam Cung Tuyết mỉm cười: “Sợ cũng không sao, ta ở bên cạnh huynh”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.