Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1610



Chương 1610

Đây chính là một cổ thuật được Chân Thần sáng tạo ra khi đang ở thôn Thạch, khi thi triển nó có thể khiến người thi triển cùng một người khác đồng tâm đồng mệnh, sẻ chia thương tổn.

Cả bốn tỷ muội đều từng thi triển cổ thuật này với nhau, bản chất của nó là lấy mạng đổi mạng, nếu đổi không được thì cùng chết.

Từ Nhu không ngờ Chấp Kiếm Nhân lại thi triển cổ thuật này với Diệp Quân. Cần biết một điều rằng, ngoài bốn tỷ muội bọn họ, họ chưa từng thi triển cổ thuật này với bất kì người ngoài nào khác.

Vào lúc này, Chấp Kiếm Nhân cùng Diệp Quân tựa như đã thành một thể thống nhất.

Muội ấy đã chia sẻ một nửa thương tổn từ Diệp Quân.

Từ Nhu tức giận vô cùng, Chấp Kiếm Nhân điên rồi sao?

Xa nơi chân trời, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhíu chặt mày, sắc mặt trở nên tái nhợt, nàng ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Lôi Thần Ấn rồi.

Từ Nhu đứng cạnh đó, nhìn Chấp Kiếm Nhân chằm chằm, không nói một lời, nhưng nàng ấy đã âm thầm luân chuyển thuật pháp, nếu thấy Chấp Kiếm Nhân không thể chịu đựng nổi, nàng ấy cũng sẽ thi triển thuật Đồng Tâm Nhất Mệnh, chia sẻ thương tổn với Chấp Kiếm Nhân.

Cứ thế, Diệp Quân cùng Chấp Kiếm Nhân liên tục hứng chịu phản phệ từ Lôi Thần Ấn, nhưng vì đã có Chấp Kiếm Nhân chia sẻ một nửa thương tổn, Diệp Quân được thả lỏng hơn, nhưng hắn cũng không được nhàn rỗi, đã bắt đầu đi tới khống chế Lôi Thần Ấn vào tay.

Nửa canh giờ sau, sức mạnh lôi kiếp trên người Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân dần tan đi, giữa hai chân mày của Diệp Quân xuất hiện một vết Lôi Ấn mờ mờ.

Lôi Thần Ấn!

Khi Lôi Thần Ấn hoàn toàn ngưng tụ ra, Chấp Kiếm Nhân đang đứng bên đột nhiên lùi lại liên tục mấy chục bước, suýt thì ngã xuống.

Diệp Quân hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.

Ầm!

Nháy mắt, một luồng lôi uy khủng bố từ trong cơ thể hắn bùng nổ ra ngoài, chỉ trong nháy mắt, lôi uy cực kì hùng hồn đã khuếch tán ra xa mấy vạn trượng, khiến cả đất trời rung chuyển.

Diệp Quân nhìn xuống tay mình, lúc này hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, một sức mạnh vô tận chạy trong cơ thể, mà sức mạnh này được phát ra từ chính Lôi Thần Ấn.

Theo như lời Từ Nhu, Lôi Thần Ấn này sẽ liên tục rèn dũa kiếm ý và thân thể hắn, cũng tức là, thân thể cùng kiếm ý trong hắn sẽ liên tục được củng cố và mạnh lên từng thời từng khắc.

Lại nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân chợt mở bừng hai mắt, ngay lúc ấy, trong mắt hắn có hai tia lôi quang lóe ra, quanh thân cũng có sấm sét lập lòe, chẳng khác nào một Lôi Thần.

Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở cách đó không xa, trông sắc mặt nàng ta như đã kiệt quệ, hắn vội phất tay áo, một luồng sáng xanh tràn về phía Chấp Kiếm Nhân như thủy triều.

Cây thần tự nhiên!

Diệp Quân bước tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhíu chặt mày, lạnh nhạt hỏi: “Làm gì thế?”

Diệp Quân nói khẽ một câu: “Cảm ơn!”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Có gì mà phải cảm ơn? Ta cứu ngươi chỉ vì muốn tự tay giết ngươi, thế thôi”.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì, nhưng xúc cảm phức tạp đã trào dâng trong lòng.

Chấp Kiếm Nhân cả giận quát: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Diệp Quân vô thức đáp: “Thấy tỷ đẹp!”

Vừa nói dứt lời, hắn cũng sửng sốt, mình nói gì vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.