Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 1704



Chương 1704

Từ Kính bỗng nói: “Ta là người của Chân vũ trụ, ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, giữa chúng ta chỉ có thể nói đến chuyện làm sao để tiêu diệt đối phương, chẳng phải thế sao?”

Diệp Quân hỏi: “Vậy tại sao tỷ lại năm lần bảy lượt cứu ta?”

Từ Kính nhìn Diệp Quân, hung dữ nói: “Vì ta muốn tự tay giết ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu tỷ muốn giết ta thật thì ta đã chết rất nhiều lần rồi”.

Từ Kính khẽ lắc đầu nhưng lại không nói gì thêm.

Nàng ta cũng giống Diệp Quân, có nhiều lời nhưng không biết nên nói thế nào, hay nên nói là nàng ta không biết nên đối mặt với người đàn ông trước mặt này ra sao.

Lý trí mách bảo người đàn ông này là người của vũ trụ Quan Huyên, hắn chết mới là cách tốt nhất.

Nhưng lần nào cũng không kiềm chế được mà đến thăm hắn.

Tâm trạng của nàng ta rất phức tạp, đầy mâu thuẫn.

Rất đau khổ!

Chấp Kiếm Nhân khẽ lắc đầu: “Ta đi đây”.

Nói rồi nàng ta định rời đi, thế nhưng Diệp Quân kéo chặt tay nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, nhìn Chấp Kiếm Nhân mặt mày lạnh như băng trước mặt, tay phải hắn bỗng vuốt vẻ mặt nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân không tránh ra, nàng ta cứ thế nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi có biết ngươi đang làm gì không?”

Diệp Quân cười nói: “Tỷ có biết ngay khoảnh khắc nhìn thấy tỷ muốn rời đi, ta có cảm giác gì không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không lên tiếng.

Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy ta là một tên vô dụng”.

Chấp Kiếm Nhân cau mày.

Diệp Quân khẽ nói: “Từ bí cảnh Vĩnh Sinh đến Chân vũ trụ rồi lại đến Vũ Trụ Kiếp ở Chân thế giới, sau đó đến bây giờ, tỷ hết lần này đến lần khác giúp ta, tỷ là người của Chân vũ trụ nhưng lại đến cứu ta. Ta biết, trong lòng tỷ chắc chắn rất mâu thuẫn, cũng rất khó chịu, nhất là mấy lần tỷ không tiếc ra tay với tỷ muội của mình vì cứu ta…”

Nói rồi hắn cười tự giễu: “Tỷ trước giờ luôn làm việc nghĩa không chùn bước với ta như thế, còn ta thì sao? Ta lại luôn giả ngốc giả ngơ, chẳng có can đảm nói câu thích với tỷ…”

Thích!

Nghe Diệp Quân nói thế, Chấp Kiếm Nhân run lên, lúc này tim nàng ta đã đập thình thịch.

Như nghĩ đến điều gì, Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, giọng hơi run: “Ngươi biết ngươi đang nói gì không hả?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân nghiêm túc nói: “Mặc kệ tỷ có thích ta hay không, dù sao ta cũng thích tỷ”.

Tay bị Diệp Quân nắm lấy của Chấp Kiếm Nhân run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, nàng ta khẽ lắc đầu: “Ngươi thích ta làm gì? Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên, còn ta là người của Chân vũ trụ, hai chúng ta là kẻ thù của nhau, ngươi quên rồi sao? Lẽ nào sau này còn phải diễn một màn kịch đẫm máu sao?”

Diệp Quân định nói gì đó, Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Ngươi sẽ không phản bội vũ trụ Quan Huyên vì ta, ta cũng sẽ không phản bội Chân vũ trụ và đại tỷ chỉ vì ngươi, thế nên…”

Nói đến đây, nàng ta nhíu mày: “Cái gì với gì cơ chứ, ta chưa từng nói thích ngươi”.

Suýt nữa thì bị dắt mũi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.