Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2144



Chương 2144

Người đàn ông áo trắng hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Được, chúng ta sẽ không chết đâu!”

Người phụ nữ cũng cười: “Muội có cách!”

Người đàn ông dừng bước, ông ấy nhẹ nhàng giúp người phụ nữ vén lọn tóc bị gió biển thổi loạn bên tai, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như thế?”

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Kiếp đầu tiên, hai chúng ta duyên phận quá mỏng, cách biệt âm dương; kiếp thứ hai, hai chúng ta ở bên thì ít xa cách thì nhiều, có quá nhiều ràng buộc. Muội muốn ở kiếp thứ ba có thể bên cạnh huynh, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nếm thử đắng cay trong nhân thế!”

Nói đến đây, bà ấy nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Muội không tham lam, chỉ kiếp này thôi, kiếp sau, muội sẽ giết chết những người vô địch trên thế gian, để đứa nhóc đó thành lập một trật tự hoàn toàn mới, sau đó hai chúng ta cùng trở thành những hòn đá vô tri, được không?”

Người đàn ông nhẹ giọng nó: “Sống lại kiếp thứ ba, lỡ như muội không nhớ ra huynh thì phải làm sao?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Dù có đầu thai trăm nghìn lần, chỉ cần nhìn thấy huynh, muội sẽ nhận ra được huynh”.

Người đàn ông cười khẽ: “Được!”

Người phụ nữ hơi nhếch môi, xinh đẹp đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.

Người đàn ông cười khẽ, sau đó xoay người đi về phía Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên phía xa: “Đến đây”.

Diệp Quân vội dắt Ngao Thiên Thiên đi tới trước mặt hai người: “Cha, cô cô”.

Cô gái váy trắng khẽ mỉm cười nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ngao Thiên Thiên cũng cúi chào: “Bái kiến Kiếm Chủ”.

Người đàn ông cười nói với Ngao Thiên Thiên: “Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ”.

Người một nhà!

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy quan sát Diệp Quân một lúc rồi hỏi: “Đại Đế rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông gật đầu: “Chuyến đi lần này có thu hoạch không nhỏ nhỉ”.

Diệp Quân đáp: “Đúng thế, đều nhờ cha trấn áp tu vi của con đấy”.

Người đàn ông cười to, sau đó hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có, con biết cha có ý tốt, muốn con chân chính trở thành người bình thường một lần”.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ vui mừng và yên tâm: “Lúc trước để con kế thừa thư viện Quan Huyên quá sớm là do cha không suy nghĩ thấu đáo, con không trách cha chứ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Con đâu có đánh lại cha!”

Người đàn ông cười to.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng nở nụ cười.

Người đàn ông cười nói: “Đi dạo với cha đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai cha con đi về phía xa.

Ngao Thiên Thiên đứng bên cạnh người phụ nữ, ít nhiều vẫn còn hơi thấp thỏm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.