Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2163



Chương 2163

Cô gái áo bào trắng chỉ nhìn Từ Chân, lẳng lặng không nói.

Từ Chân không nhìn bọn họ lấy một cái mà quay đầu nhìn Từ Nhu và Từ Thụ, mỉm cười: “Hai muội lại đây”.

Từ Nhu và Từ Thụ bước tới, Từ Chân nhìn về phía Từ Nhu, dịu dàng nói: “Ta biết muội vẫn luôn muốn giúp ta chia sẻ chuyện về Vũ Trụ Kiếp, tất cả những điều muội làm, ta đều biết…”

Nước mắt Từ Nhu trào dâng.

Từ Chân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ta rồi lại nói khẽ: “Ta đi rồi, muội hãy phụ tá Tiểu Quân, cậu ấy có thiên phú, tâm tính cũng tốt, chỉ còn thiếu kinh nghiệm, chưa từng trải… Nhưng chỉ cần cho cậu ấy thêm thời gian, cậu ấy có thể trở nên mạnh hơn, cái Tiểu Quân thiếu là thời gian, vì thế, hãy tận mọi khả năng giúp cậu ấy tranh thủ thêm một chút…”

Từ Nhu nhìn Từ Chân, nước mắt không ngừng rơi: “Thật sự không còn cách nào khác sao?”

Từ Chân chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm giữa tinh không vô tận, một chiếc bóng màu đỏ như máu đột nhiên thong thả bước ra.

Cùng với sự xuất hiện của hư ảnh đỏ máu kia, toàn bộ vùng tinh không của hệ Ngân Hà đã biến thành một màu máu tươi, đồng thời, từng luồng uy áp khủng bố lan tràn khắp chốn.

Cảm thụ được uy áp khủng khiếp này, đám cường giả có mặt ở đây đều biến sắc.

Vũ Trụ Kiếp!

Diệp Quân quay người, nhìn về phía hư ảnh đỏ máu kia, sắc mặt căng thẳng chưa từng thấy, đứng trước mặt hư ảnh này, hắn liền cảm thấy mình thật nhỏ bé, tựa như con sâu cái kiến.

Không chỉ mình hắn, nơi này, trừ cô gái áo bào trắng cùng Từ Chân, tất cả những người còn lại đều có cảm giác như thế.

Ác Đạo!

Đây cũng là Đại Đạo!

Hư ảnh kia chậm rãi đi về bên này, dần dần, thân thể bắt đầu ngưng tụ chân thật hơn. Khi còn cách nơi các cường giả tụ tập hơn nghìn trượng, hư ảnh kia đã ngưng tụ thành một cô gái.

Một cô gái toàn thân đỏ như máu!

Thân thể cô gái kia trông tựa như được ngưng tụ từ máu, mái tóc đỏ máu xõa tung bên vai, hai mắt đỏ tươi, sóng sánh như một biển máu.

Ác Đạo!

Cô gái đỏ máu nhìn về phía Từ Chân: “Thế đạo này, cuối cùng ngươi cũng không thể cứu vớt được nữa rồi”.

Từ Chân nhìn cô ta, mỉm cười: “Cứ thử xem”.

Cô gái đỏ máu bình thản nhấc tay cuốn một lọn tóc của mình, cười khẽ một tiếng: “Vậy thì mời ngươi thử trấn áp ta lần nữa, ngươi… dám không?”

Từ Chân cười cười, nói: “Ta biết, trấn áp ngươi một lần, ngươi sẽ đột phá, triệt để áp chế thiện niệm của ngươi, khi đó ngươi sẽ có thể cưỡng chế dung hợp với Thiện Đạo, khôi phục toàn bộ thực lực của mình, đồng thời đạt tới một độ cao mới”.

Cô gái đỏ máu kia nhìn chằm chằm vào Từ Chân: “Nếu ngươi chịu bỏ đi nhân tính của mình, ta đây tự biết còn xa mới địch lại ngươi, chỉ tiếc ngươi không bỏ được. Trong lòng ngươi có quá nhiều thứ không thể dứt bỏ, ví dụ như mấy kẻ bên cạnh ngươi kia, cùng với chúng sinh trong Chân vũ trụ của ngươi…”

Diệp Quân bỗng cắt ngang: “Chân tỷ, vì sao tỷ không muốn vứt bỏ nhân tính của mình?”

Từ Chân cười cười: “Đồ ngốc, nếu ta vứt bỏ nhân tính của mình thì sẽ trở nên giống như họ thôi”.

Diệp Quân ngây người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.