Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 237: 237: Cổ Tộc




Một trăm vạn tiên tinh.

Ba số mệnh đại đạo.

Ai mà không thèm khát để mắt đến chứ?
Diệp Quân bỗng khẽ cười.

Tịch Huyền nói: “Cười gì thế?”
Diệp Quân khẽ nói: “Cười ta thật đáng tiền”.

Tịch Huyền lắc đầu khẽ cười.

Diệp Quân bỗng nhìn Tịch Huyền nói: “Tịch Huyền cô nương, cô có muốn đi khỏi đây không? Ta nói thật lòng đấy, ta không muốn liên lụy đến cô”.

Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: “Bây giờ mọi người đều biết ta và ngươi là một bọn, lúc này ta có đi hay không thì có gì khác chứ?”
Diệp Quân không nói gì.

Tịch Huyền: “Yên tâm đi, nếu thật sự đến lúc sinh tử thì ta nhất định sẽ chạy, ta sẽ không đi chết vì ngươi đâu”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Chuyện mà hắn không muốn xảy ra nhất cả đời này là liên lụy đến người khác.

Đúng lúc này tốc độ tàu vũ trụ bỗng chậm lại, Diệp Quân híp mắt lại, tốc độ của tàu vũ trụ ngày càng chậm, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, tốc độ tàu vũ trụ đang nhanh lại trở nên chậm như rùa, cuối cùng dừng lại tại chỗ.


Có một cô gái mặc áo màu tím, tóc dài ngang vai, đeo mạn che mặt đứng cách trước tàu vũ trụ cả trăm trượng, tay phải cầm một cây pháp trượng màu xanh đậm, cây pháp trượng như được làm bằng pha lê, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, phần cuối cây trượng có treo một ngọn đèn, ánh lửa mờ ảo, vô cùng bí ẩn.

Thần thuật sư!
Sắc mặt Diệp Quân và Tịch Huyền đều trở nên khó coi.

Tịch Huyền nhìn chằm chằm cô gái đó, trầm giọng nói: “Cô ta thấp nhất cũng là thần thuật sư Thiên Cảnh”.

Thần thuật sư Thiên Cảnh!
Diệp Quân lặng thinh không nói.

Trước đó không lâu, hắn đã từng gặp được một thần thuật sư, chính là thần thuật sự của đoàn lính đánh thuê, lúc đó hắn đã chịu không ít đau đớn.

Cô gái đó chẳng qua chỉ mới cấp chín.

Còn người trước mặt này thấp nhất cũng là Thiên Cảnh.

Quan trọng nhất là người này chắc chắn đến từ vũ trụ Quan Huyên.

Nơi đó không phải là nơi mà các thần thuật sư của Trung Thổ Thần Châu có thể so sánh được, dù sao Trung Thổ Thần Châu cũng có truyền thừa thần thuật đạo tốt hơn.

Hơn nữa cách ăn mặc và đồ dùng của cô gái trước mặt này toàn là đồ tốt.

Thần thuật sư là những người đều phụ thuộc vào trang bị của bản thân.

Nói thật hắn cũng không muốn đánh với thần thuật sư, những người này đều có pháp thuật, đúng là khiến người ta đau đầu.

Lúc này cô gái đó nói: “Diệp công tử, ta là Kiều Tinh Dao của động thiên Tuế Nguyệt, là một thần thuật sư, hôm nay đến đây là muốn so tài với Diệp công tử”.

Động thiên Tuế Nguyệt.

Đứng đầu trong chín động thiên lớn.

Diệp Quân nhìn Kiều Tinh Dao: “Cô nương cũng đến đây vì số mệnh đại đạo à?”
Kiều Tinh Dao suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ban đầu thì đúng là thế nhưng sau khi đến đây, thấy khí chất của Diệp công tử bất phàm, không phải là người xấu nên hôm nay xuất hiện chỉ để so tài với Diệp công tử, ngoài ra chẳng có ý gì khác”.

Diệp Quân nói: “Cô nương là người của thư viện, làm thế lẽ nào không sợ thư viện trách phạt sao?”
Kiều Tinh Dao lắc đầu: “Diệp công tử, công bằng công chính nằm ở lòng người.

Chuyện lần này đúng hay sai, mọi người đều biết rõ, người thông minh đều biết ai đúng ai sai”.

Cô ta ngừng một chốc lại nói tiếp: “Tất nhiên ta cũng không thể làm gì được với những chuyện mà Diệp công tử gặp phải”.

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.


Người ở cả thư viện dám đứng về phía Diệp Quân chắc chắn càng ít, à không đúng, phải nói là chỉ có một mình Diệp Quan Chỉ.

Dám đứng ra chất vấn nội các, chất vấn thư viện.

Đương nhiên hắn cũng có thể hiểu được.

Nếu là hắn gặp phải chuyện này, hắn cũng không dám đảm bảo sẽ đứng về phía Diệp Quan Chỉ chứ đừng nói là người khác.

Kiều Tinh Dao bỗng nói: “Diệp công tử, mong được chỉ bảo”.

Diệp Quân gật đầu, đang định nói gì đó thì lúc này Tịch Huyền bỗng nói: “Kiều cô nương, thực lực của cô chắc là rất mạnh, nếu cô đấu với Diệp công tử chắc chắn hai bên đều sẽ bị thương, mà một khi hắn bị thương, những người trong tối đó nhất định sẽ nhân cơ hội ra tay với hắn”.

Nghe thế Kiều Tinh Dao nhíu mày.

Tịch Huyền nói tiếp: “Nếu Kiều cô nương hộ tống bọn tôi đi một ngày, lại khó đảm bảo những người trong bóng tối sẽ không ôm hận rồi gây rắc rối cho động thiên Tuế Nguyệt của cô.

Thế nên cá nhân ta đề nghị cô nên hoãn trận chiến so tài giữa hai người lại, được chứ?”
Hoãn!
Kiều Tinh Dao ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này”.

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, vậy trận chiến của ta và ngươi sẽ hoãn lại nhé”.

Diệp Quân cười nói: “Được, nếu ta có thể sống sót trong chuyến đi đến Thanh Châu lần này, sau này sẽ đến động thiên Tuế Nguyệt chào hỏi”.

Kiều Tinh Dao gật đầu: “Hoan nghênh Diệp công tử đến, đến lúc đó…”
“Chắc là hắn sẽ không có cơ hội đi nữa rồi”.

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh.

Kiều Tinh Dao nhíu mày khi bị ngắt lời.


Mọi người nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một người đàn ông đứng cách đó vài chục trượng ở bên phải.

Người đàn ông mặc bộ đồ màu vàng, đeo một thanh đao dài bên thắt lưng, mái tóc dài qua vai, chậm rãi bước đến, đao thế lớn mạnh khiến không gian rung chuyển.

“Hạo vương gia”.

Có người ở đó ngạc nhiên thốt lên: “Hắn… hắn là Hạo vương gia – người đứng thứ tư trên bảng Yêu Nghiệt, cũng là vương gia trẻ tuổi nhất trong Cổ tộc hiện nay”.

Cổ tộc!
Vừa nghe nói thế, mọi người đều kinh sợ.

Một trong bốn gia tộc siêu cấp nhất của tổng viện thư viện Quan Huyên cũng là đại tộc siêu cấp có quyền thế nhất trong vũ trụ hiện nay.

Một tộc là một nước, một nước là một tộc.

Người đứng đầu bây giờ của Cổ tộc mới càng đáng sợ.

Tín công chủ!
Năm đó chinh chiến vũ trụ, nắm trong tay hàng trăm vạn binh.

Nói thẳng ra Tín công chủ chỉ cần giẫm chân phải thôi, cả vũ trụ Quan Huyên đều sẽ rung chuyển.

….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.