Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2618



Chương 2618

Ở một diễn biến khác, Diệp Quân và Mộc Nguyên đã đến trước động thiên Thần Nhất.

Mộc Nguyên sầm mặt: “Vương tộc là hậu duệ ngụy thần, có lẽ chúng kết nối với mấy ngụy thần đó… có khả năng ta sẽ bị bại lộ thân phận”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao”.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân lại nói: “Bại lộ thì bại lộ, chẳng sao cả”.

Mộc Nguyên nở nụ cười, ông ta rất tán thưởng sự tự tin chân chất này của Diệp Quân, điều sợ nhất trong con đường tu đạo là nhát gan, sợ sệt.

Diệp Quân nhìn động thiên Thần Nhất: “Tiền bối từng đến nơi này chưa?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Chưa”.

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Chưa à?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Ta biết nơi này nhưng chưa từng đến, Thượng Thần cũng không thích người khác đến quấy rầy nơi này, thế nên lúc đầu nơi này bị ông ấy dùng thần lực để phong ấn, người càng mạnh đi vào đây thì tu vi sẽ càng bị áp chế”.

Diệp Quân nói: “Bên trong đều là những người không có tu vi à?”

Mộc Nguyên lắc đầu: “Ta không biết”.

Diệp Quân cười nói: “Vào trong xem thử”.

Mộc Nguyên gật đầu, sau đó đi vào Tiểu Tháp tu luyện.

Bây giờ ông ta đã thích Tiểu Tháp của Diệp Quân rồi.

Đúng là một thần khí tu luyện.

Sau khi Mộc Nguyên đi, Diệp Quân nhìn động thiên Thần Nhất, rồi biến thành kiếm quang bay vào.

Nhưng lúc hắn muốn đến gần động thiên Thần Nhất, một thần lực vô hình bỗng giam giữ hắn tại đó, cùng lúc đó một giọng nói cổ xưa bỗng vang lên: “Người ngoài không được tự ý vào nơi này”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó xòe tay ra, thần ấn xuất hiện trong tay hắn.

Im lặng một lúc, thần lực vô hình đó bỗng biến mất.

Diệp Quân cất thần ấn đi, sau đó biến thành kiếm quang đi vào trong động thiên Thần Nhất.

Diệp Quân đi vào động thiên Thần Nhất không lâu, có hai người xuất hiện trước động thiên Thần Nhất.

Người đàn ông mặc áo trắng và người phụ nữ váy trắng.

Người đàn ông nhìn động thiên Thần Nhất, sau đó kéo người phụ nữ đi đến, khi họ đến gần động thiên, một thần lực vô hình bỗng xuất hiện xung quanh, khóa chặt hai người họ như nhốt vào một chiếc lồ ng, cùng lúc đó một giọng nói cổ xưa bỗng vang lên: “Người ngoài không được phép vào…”

Lúc này người phụ nữ váy trắng phất tay.

Thần lực đó biến mất.

Im lặng một lúc, giọng nói cổ xưa đó bỗng nói: “Mời vào”.

Người đàn ông: “…”

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, lúc xuất hiện lần nữa, hắn đã ở trước một trấn nhỏ.

Trước mặt hắn không xa là cổng của trấn nhỏ, có mấy đứa trẻ đang đá bóng cực kỳ vui trước cổng.

Diệp Quân hơi tò mò, nhưng ngay lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng nhíu mày, vì hắn phát hiện tu vi của hắn đều bị trấn áp.

Hắn thử chống cự nhưng không có tác dụng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.