Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2650



Chương 2650

Kiêu căng ngạo mạn, luôn cảm thấy mình hơn người khác.

Lúc này, hắn nghĩ tới chủ nhân bút Đại đạo, hắn chợt cảm thấy tính cách của người này thật sự rất tốt, dù hơi màu mè, nhưng chưa từng ra vẻ thế này.

Đương nhiên hắn không biết sở dĩ chủ nhân bút Đại Đạo khiêm tốn như thế đều là vì bị đánh…

Không cùng quan điểm nói nửa câu cũng nhiều!

Diệp Quân không muốn nói gì thêm với nữ phu tử này nữa, hắn xoay người rời đi.

Mà hắn cũng không nhận thần ấn kia.

Thấy Diệp Quân rời đi, nữ phu tử hơi nhíu mày: “Thần ấn của ngươi”.

Diệp Quân không quay đầu lại: “Nó chọn người, cho nên bây giờ nó là của người”.

Nữ phu tử híp mắt, giọng nói hơi lạnh lùng: “Ngươi biết nó là gì không?”

Diệp Quân vẫn không thèm quay đầu: “Đừng trách ta nói thẳng, nếu ta cần ngoại vật, tuỳ ý lấy ra một thứ vẫn tốt hơn nó gấp trăm lần”.

Hắn cũng không khoác lác.

Kiếm Hành Đạo, kiếm Thanh Huyên, Tiểu Tháp…

Thứ nào không lợi hại hơn thần ấn này chứ?

Ánh mắt nữ phu tử trở nên lạnh như băng: “Ngông cuồng”.

Diệp Quân cũng không nói gì thêm, hắn bước nhanh biến mất ở phía xa.

Với Diệp Quân, gia thế hơn người cũng không phải chuyện đáng để hắn khoe khoang, dù sao bây giờ hắn vẫn còn chưa mạnh lắm.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân biến mất ở phía xa, nhíu chặt mày, một lát sau, bà ta lắc đầu, trong mắt tràn đầy nỗi thất vọng: “Kiêu ngạo, tự ái buồn cười… Thầy, đây là người mà người chọn ư? Không biết nhịn nhục, tự cho là đúng, hắn có gì đáng để có được truyền thừa của người chứ?”

Thất vọng.

Đương nhiên phần nhiều là không cam lòng.

Mấy năm qua, bà ta vẫn luôn trông chừng ở đây, mục đích là vì truyền thừa của Thần Nhất, nhưng bà ta không ngờ truyền thừa của Thần Nhất hoàn toàn không ở đây.

Đương nhiên bà ta cũng không ngờ Thần Nhất lại đưa truyền thừa cho một kẻ yếu như thế.

Hắn dựa vào cái gì chứ?

Nữ phu tử nắm chặt thần ấn trong tay phải, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng: “Thầy, lần này đừng trách ta không thể nghe theo ý của người, truyền thừa của người không nên ở trong tay người như thế”.

Dứt lời, bà ta đột nhiên tiến lên một bước.

Ầm!

Diệp Quân phía xa đột nhiên dừng bước, hắn quay đầu, sau đó, nữ phu tử kia đã xuất hiện trước mặt hắn, cùng lúc đó, một khí thế đáng sợ bao phủ lấy hắn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhất thời nhíu mày.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt không có chút cảm xúc: “Đưa hết những gì thầy cho ngươi ra đây, ta có thể cho ngươi một con đường sống”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta vốn tưởng rằng dù chúng ta không thể trở thành bạn thì ít nhất cũng không trở thành kẻ thù, xem ra ta sai rồi”.

Nét mặt nữ phu tử không chút cảm xúc: “Nếu ngươi xuất sắc, nói không chừng ta có thể giúp ngươi, nhưng tiếc là biểu hiện của ngươi khiến ta rất không hài lòng, vì thế ta từ chối giúp ngươi. Hơn nữa với thực lực và chỉ số thông minh của ngươi bây giờ, có lẽ không bao lâu nữa sẽ chết trong tay những Nguỵ Thần khác, ta cũng không muốn truyền thừa của thầy rơi vào tay người khác”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.