Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2682



Chương 2682

Lâm Bảo Mỹ gật đầu.

Diệp Quân nhoẻn miệng cười, sau đó nói: “Vậy thì tạm thời để đó đi, khi nào lớn lên thì con sẽ hiểu”.

Lâm Bảo Mỹ hơi cúi đầu: “Khi người mới đến trấn nhỏ, con bắt người phải cho con kẹo hồ lô thì con mới chịu giúp người, con đưa người về nhà con, nhưng người cũng phải cho con chút lợi ích … Sau đó, con không thể cho người bất cứ thứ gì, nhưng người lại bằng lòng giúp đỡ bà nội, còn bằng lòng dạy con tu hành…”

Nói đến đây, cô bé ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, trong mắt hiện lên màn sương mù, nước mắt tuôn rơi: “Con cảm thấy con không xứng với lòng tốt của người”.

Sắc mặt Diệp Quân phức tạp, không ngờ cô bé này lại nghĩ nhiều như vậy, hắn đăm chiêu một hồi, sau đó nói: “Có muốn nghe suy nghĩ của sư phụ không?”

Lâm Bảo Mỹ vội vàng gật đầu.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, con không nợ ta cái gì, cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ ta miễn phí, vì vậy, việc con đòi hỏi lợi ích từ ta cũng là lẽ đương nhiên, không nên cảm thấy chuyện đó là sai trái. Về sau, sư phụ giúp con mà không cầu lợi ích, bởi vì với sư phụ mà nói, giúp con và bà nội của con chỉ là một chuyện vô cùng dễ dàng, nằm trong khả năng cho phép của ta. Vì vậy, ta lựa chọn giúp đỡ, nếu như chuyện quá khó giải quyết, nguy hiểm đến tính mạng của ta, ta sẽ không ra tay, hiểu chưa?”

Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu: “Hiểu một chút rồi ạ”.

Diệp Quân cười, sau đó xoa cái đầu nhỏ của Lâm Bảo Mỹ: “Nhớ kỹ, sau này khi con có đủ bản lĩnh, nếu gặp phải chuyện bất bình, mà lại nằm trong khả năng cho phép của con, thì con có thể ra tay. Đương nhiên, nếu con bất lực thì đừng ra tay, tiền đề của việc giúp đỡ người khác là tránh cho mình lâm vào tình cảnh nguy hiểm, hiểu chưa?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Vâng ạ”.

Diệp Quân mỉm cười, nói: “Kiếm tu chúng ta coi trọng tâm cảnh nhất, nên con đừng suy nghĩ nhiều nữa, đừng nghĩ lung tung, tất nhiên, nếu thật sự không thể chịu được mà suy nghĩ lung tung thì phải nói ra”.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Con hiểu ý của sư phụ, đối với sư phụ mà nói, giúp đỡ con và bà nội chỉ là một việc hết sức dễ dàng, nhưng đối với con mà nói thì không phải như vậy, trong sách nói: ‘Trên đời này không có ai mắc nợ bạn, nhưng nếu bạn mắc nợ người khác thì cũng đừng coi thường nó’, Vì vậy, con sẽ cố gắng tu luyện, con sẽ báo đáp sư phụ”.

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Nếu một ngày nào đó cần tới sự giúp đỡ của con, ta nhất định sẽ không khách khí với con đâu”.

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Cứ quyết định như vậy!”

Diệp Quân cũng nghiêm túc nói: “Chốt kèo”.

Lâm Bảo Mỹ cười toe toét: “Con đi tu luyện đây”.

Nói xong, cô bé xoay người đứng dậy, ngự kiếm bay thẳng lên trời cao.

Lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện ở bên cạnh Diệp Quân, ông ta nhìn bầu trời, nhẹ giọng nói: “Thiên phú của đứa bé này và Cẩu Đán thật đáng sợ”.

Thật đáng sợ!

Ông ta đã từng gặp rất nhiều thiên tài trong thời đại Thần Nhất, nhưng dù vậy, ông ta vẫn cảm thấy tài năng của hai đứa trẻ này thật đáng sợ.

Đặc biệt là bây giờ, hai đứa trẻ này còn đang đi theo Diệp Quân – một thiên tài tuyệt thế.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Bên ngoài thế nào rồi?”

Mộc Nguyên thu hồi ánh mắt, sau đó nói: “Tới rồi”.

Tới rồi!

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Nằm trong dự liệu”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.