Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 2996



Chương 2996

Nhưng ông ta vẫn muốn tin.

Bởi vì biểu hiện của Diệp Quân cho thấy người phía sau hắn không hề đơn giản.

Đương nhiên bây giờ nghĩ tới những điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Diệp Quân không có thì cũng chỉ có thể vờ như có.

Nghĩ vậy, Trấn Thiên nhoẻn miệng cười nhìn Thần Khởi: “Xem ra ông đã chuẩn bị dùng thủ đoạn cuối cùng của nhà họ Thần rồi”.

Thần Khởi từ từ nhắm mắt lại.

Đến lúc này, ông ta biết mình không còn lựa chọn nào khác nữa.

Trấn Thiên cũng không nói nữa, gã biết đã đến lúc các bên đưa ra quân bài của mình.

Trấn Thiên nhìn Diệp Quân đang chiến đấu bên dưới, trong lòng cũng đầy tò mò, người đứng sau Diệp Quân có thật sự là cường giả chín phần thần tính hay không?

Bên dưới, trận chiến giữa Diệp Quân và Bắc Tề Vương đã đến đỉnh điểm.

Lúc này hai người đã dùng hết sức lực.

Bùm!

Một luồng sức mạnh đáng sợ nổ ra, Diệp Quân và Bắc Tề Vương cùng lùi về phía sau.

Lần này, sau khi dừng lại, Bắc Tề Vương không tấn công nữa, lão ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Bất lực!

Lúc này, trong lòng lão ta vô cùng bất lực, bởi vì lão ta không biết làm thế nào để đối phó với Diệp Quân trước mặt.

Bề ngoài, lão ta đã áp chế Diệp Quân, nhưng lão ta biết thực lực của Diệp Quân càng lúc càng mạnh, lão ta sắp không áp chế nổi nữa.

Lão ta biết mình không thể trì hoãn được.

Tiếp tục trì hoãn sẽ bất lợi cho lão ta.

Nghĩ vậy, Bắc Tề Vương chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía sau, hai tay nắm chặt lại.

Bùm!

Bỗng chốc, cơ thể lão trở nên hư ảo.

“Khôi phục bản thể rồi!”

Trong bóng tối, Sở phu nhân nhìn cơ thể hư ảo của Bắc Tề Vương: “Cuối cùng tên này cũng bị ép dùng đến thủ đoạn cuối cùng”.

Chỉ khi khôi phục bản thể thì yêu thú mới có thể phát huy hết sức mạnh.

Dưới ánh mắt của mọi người, cơ thể của Bắc Tề Vương dần biến thành một con yêu thú, hình thể không to lớn, chỉ cao khoảng mười trượng, nhìn như một con cá sấu khổng lồ có hai cánh, xung quanh tỏa ra khí tức đáng sợ.

Diệp Quân nhìn Bắc Tề Vương, khẽ lau vết máu ở khóe miệng, hắn biết đã đến lúc phân định thắng thua.

Ngao Thiên Thiên nói: “Cần muội giúp không?”

Diệp Quân lại lắc đầu.

Ngao Thiên Thiên hơi lo lắng.

Diệp Quân cười nói: “Không sao, ta sẽ tự lượng sức mình”.

Ngao Thiên Thiên không nói gì nữa, cô ấy biết Diệp Quân đã nắm chắc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.