Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3295



Chương 3295

Minh Quân gật đầu: “Nền văn minh Sâm Lâm có một cách đặc biệt có thể phát tín hiệu đến tận sâu vũ trụ, chuyện này không khó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Trong thời gian ta không ở đây, các người có bất kỳ vấn đề gì thì có thể liên lạc với ta, nếu không liên lạc được thì tìm Tiểu Ái”.

Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ái ở đằng xa: “Tiểu Ái, khởi động trận pháp”.

Tiểu Ái gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy ra lệnh cho mọi người khởi động trận pháp. Chẳng mấy chốc một trận pháp xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là địa chỉ của di tích văn minh đó”.

Diệp Quân nhận lấy quyển trục, sau đó biến thành kiếm quang lao vào trong trận pháp, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất.

Sau khi thấy Diệp Quân biến mất, ánh mắt Thần Kỳ lóe lên vẻ phức tạp, khẽ nói: “Lần sau gặp lại có lẽ thực lực của ngài ấy sẽ khiến chúng ta bất ngờ”.

Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Thiên phú và khả năng giác ngộ của hắn rất đáng sợ”.

Thần Kỳ quay đầu lại nhìn Đạo Cổ Thụ: “Ngươi định phát triển ở vũ trụ Quan Huyên à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Thần Kỳ cười nói: “Cũng tốt”.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là một nơi cực kỳ an toàn.

Đạo Cổ Thụ hỏi: “Còn ngươi?”

Thần Kỳ suy ngẫm rồi nói: “Trước tiên phải đạt đến mười phần thần tính, sau đó về nhà một chuyến”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Ngươi chắc chắn muốn tu luyện đến mười phần thần tính chứ?”

Thần Kỳ gật đầu: “Ừ”.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Ngươi có thiện cảm với Diệp công tử nhỉ?”

Thần Kỳ sửng sốt.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Hiện giờ ngươi vẫn còn tình cảm, nhưng sau khi ngươi đạt đến mười phần thần tính, tình cảm này sẽ không còn nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Thần Kỳ mỉm cười nói: “Ta hiểu”.

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Đạo tâm của ngươi rất kiên định”.

Thần Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trận pháp đang dần biến mất trên bầu trời, khẽ nói: “Đạo Cổ cô nương, ta đúng là có chút tình cảm với Diệp công tử, nhưng cũng chỉ là thiện cảm thôi, ngài ấy không nghĩ tiếp đến việc xảy ra chút gì đó, ta cũng vậy, thế nên bọn ta sẽ là bạn. Còn chuyện tình yêu hay gì đó, có thực sự quan trọng với chúng ta không?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Chẳng quan trọng gì cả”.

Dứt lời, cô ấy ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Có lẽ sẽ rất quan trọng với một số người, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình”.

Thần Kỳ lặng thinh.

Đạo Cổ Thụ lại nói: “Con đường võ đạo là con đường cô độc, cảm giác cô đơn đó không phải là sự cô đơn nhất thời mà là mãi mãi… Thần Kỳ cô nương, ngươi phải chuẩn bị cho thật kỹ”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Thần Kỳ đứng đó im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.