Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3356



Chương 3356

Huyền Minh cười nói: “Ông đoán thử xem?”

Ông lão lắc đầu: “Không đoán được”.

Huyền Minh mỉm cười, sau đó nói: “Bởi vì thiếu niên kiếm tu kia quả thật có thần vật của nền văn minh cấp bốn”.

Ông lão trầm giọng nói: “Nhưng hắn là người được học sĩ tối thượng coi trọng…”

Huyền Minh khẽ gật đầu: “Đây là một vấn đề”.

Chương 3357

Huyền Minh đột nhiên hỏi: “Tộc Tu La có thái độ thế nào?”

Ông lão lắc đầu: “Không biết, đến tận bây giờ bọn họ cũng không cử người đi tiếp xúc với thiếu niên kiếm tu, có lẽ bọn họ đang chờ xem”.

Huyền Minh cười nhạt: “Kể từ khi người kia chết, tộc Tu La không xuất hiện thêm bất kỳ ai giống vậy, do đó những năm qua bọn họ trở nên cực kỳ khiêm tốn… ”

Ông lão trầm giọng nói: “Cẩn thận lời nói”.

Huyền Minh mỉm cười không nói nữa.

Học điện tối thượng.

Sau khi học sĩ tối thượng đưa Diệp Quân vào đại điện, toàn bộ đại điện là một vũ trụ tinh không đặc biệt, trong vũ trụ tinh không này có vô số chùm sáng, những cuốn sách cổ treo lơ lửng trong những chùm sáng đó.

Diệp Quân nhìn xung quanh, đôi mắt đầy tò mò.

Nhất Niệm bên cạnh đã cất tượng gỗ đi, cô ta liếm những viên kẹo, không ngừng nhìn xung quanh, cảm thấy khá hứng thú.

Đối với cô ta, mọi thứ đều mới mẻ.

Học sĩ tối thượng liếc mắt, sau đó nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Cô gái này là ai?”

Diệp Quân cười nói: “Muội muội của ta!”

Học sĩ tối thượng chớp mắt: “Muội muội ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Học sĩ tối thượng nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười cũng gật đầu.

Cô ta đã tiếp thu hầu hết thông tin kiến thức của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên, vì vậy cô ta biết ý nghĩa của hai từ muội muội, cô ta nghĩ cách gọi này của Diệp Quân cũng rất hay.

Bao gồm cả Diệp Quân, cô ta cũng cảm thấy rất tốt, bởi vì mỗi ngày cô ta sẽ được cho ba cây kẹo hồ lô, hơn nữa có lúc hắn còn nấu ăn cho cô ta.

Đến bây giờ cô ta vẫn không nghĩ ra được, sao người này lại có thể thu phục được ngọn lửa Thiên Hành?

Cô ta không thể tiếp xúc với ngọn lửa Thiên Hành, bởi vì ngọn lửa Thiên Hành đã bị phong ấn, cô ta hoàn toàn không thể tiếp xúc được.

Học sĩ tối thượng liếc nhìn, mỉm cười, không nói gì nữa, cô ta dẫn theo hai người Diệp Quân đi tới một cái đình tinh không, làm ra tư thế mời: “Mời ngồi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó dẫn theo Nhất Niệm ngồi xuống, lúc này học sĩ tối thượng mới nói: “Thật sự xin lỗi, ta không ngờ lại có người nhằm vào ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Không sao”.

Học sĩ tối thượng trầm giọng nói: “Ta đã điều tra rõ ràng, là Bàn thống lĩnh cố tình lan truyền thông tin, nói rằng ngươi đã có được thần vật của nền văn minh vũ trụ cấp bốn…”

Đúng lúc này, trong sân đột nhiên xuất hiện một ông lão mặc áo sợi gai, ông lão hành lễ với học sĩ tối thượng, nói: “Kính chào học sĩ tối thượng”.

Học sĩ tối thượng nhìn ông lão áo sợi gai: “Có chuyện gì vậy?”

Ông lão áo sợi gai lại hành lễ, sau đó xòe bàn tay ra, một cái đầu bay tới trước mặt Diệp Quân.

Đó là đầu của Bàn thống lĩnh!

Ông lão áo sợi gai chắp tay về phía Diệp Quân nói: “Diệp công tử, lúc trước tộc Thái A của ta đã đắc tội với cậu, mong cậu thứ lỗi”.

Ông lão nhắc nhở: “Thiếu chủ, thiếu niên kia không đáng sợ, nhưng học sĩ tối thượng… Tuy rằng cô ta không tham gia bất kỳ phe phái tranh đấu nào, nhưng nếu cô ta có ý đối địch với Huyền tộc chúng ta thì chắc chắn là một tai họa đối với Huyền tộc. Nếu thật sự đến lúc đó e rằng gia tộc sẽ không bảo vệ được thiếu chủ”.

Huyền Minh nhìn biển mây xa xăm, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Ông à, nếu chúng ta có thể có được thần vật của nền văn minh cấp bốn, cho dù đắc tội với học sĩ tối thượng thì đã sao?”

Ông lão im lặng.

Nếu thực sự có được thần vật đó, đồng thời giá trị của thần vật đó đủ lớn thì Huyền tộc vẫn có thể hứng chịu được việc đắc tội với học sĩ tối thượng, dù sao học sĩ tối thượng cũng không thể vì một người ngoài mà liều chết cùng Huyền tộc.

Ông lão nhìn về phía Huyền Minh: “Sao thiếu chủ có thể khẳng định được giá trị thần vậy mà thiếu niên đó có đủ lớn?”

Huyền Minh cười nói: “Trước đây ta cũng không chắc lắm, cho nên mới xúi giục Thái A Khương đi thăm dò, nhưng bây giờ, ta đã có thể khẳng định chắc chắn, giá trị của thần vật mà thanh niên đó sở hữu là không thể đo lường được”.

Ông lão hơi híp mắt: “Thanh kiếm kia à?”

Huyền Minh gật đầu: “Thực lực của Thái A Khương không hề yếu, là cường giả tám phần thần tính đỉnh cao, chiến lực thật sự có thể so sánh với một vài cường giả chín phần thần tính. Hơn nữa, khi đối mặt với nhát kiếm của thiếu niên đó, gã thậm chí còn phát hiện pháp bảo trời sinh là ma khiên Tu La chỉ như một tờ giấy mỏng trước mặt thanh kiếm đó, phải biết rằng, đó là bảo vật, ít nhất có thể xếp trong hạng mười bảo vật của tộc Thái A, nhưng…”

Nói đến đây, vẻ mặt của gã dần dần trở nên nghiêm túc: “Quan trọng nhất là một nhát kiếm phá vỡ thời không”.

Đồng tử của ông lão đột nhiên co rụt lại: “Cái này…”

Thời không!

Thời không nơi này khác với thời không bên ngoài, thời không ở đây được trận pháp Tu La gia tăng sức mạnh, vì vậy cực kỳ kiên cố. Chỉ có cường giả Độc Khai Nhất Đạo mới có thể lay chuyển, mà Diệp Quân chỉ mới là cường giả Thần Cảnh, đương nhiên hắn không có thực lực làm chấn động thời không ở đây!

Kiếm!

Là vì thanh kiếm đó!

Huyền Minh cười nói: “Hơn nữa ta đoán, thanh kiếm kia cũng chỉ là một trong số đó, hắn nhất định còn có những thần vật khác”.

Ông lão nhìn Huyền Minh, trầm giọng nói: “Thiếu chủ muốn đánh cược thật sao?”

Huyền Minh cười nói: “Sao lại không cược chứ? Đó gọi là mưu cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, là một cơ hội của Huyền tộc… Đương nhiên, chuyện này không thể vội, cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ. Một khi ra tay thì phải giết luôn, không thể cho hắn bất kỳ cơ hội nào”.

Trầm mặc một lát, ông lão khẽ gật đầu: “Cần phải lên kế hoạch cẩn thận”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.