Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 397



Chương 397

Nói rồi gã quay người chạy đi, chớp mắt đã biến mất trong màn đêm.

Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy cười: “Thủ đoạn tốt đấy, đầu tiên là uy hiếp, sau đó là dụ dỗ bằng lợi ích! Tên đó bị ngươi nắm trong lòng bàn tay ha!”

Diệp Quân khẽ nói: “Không cho hắn lợi ích thì chắc chắn hắn sẽ không làm việc cho ta, có lợi ích, hắn sẽ tích cực làm việc hơn ai hết!”

Tịch Huyền cười: “Ngươi bảo hắn làm vậy là muốn thu hút nhiều người tới giết ngươi hơn đúng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Bọn chúng không phải là mục tiêu của ta, mục tiêu của ta là chủ mưu đứng sau kia”.

Tịch Huyền nheo mắt: “Ngươi muốn dẫn dụ đối phương ra mặt giết ngươi?”

Diệp Quân gật đầu: “Đó là mục tiêu của ta, còn người khác… Ta với bọn họ không thù không oán, nếu bọn họ thật sự tới giết ta thì ta chỉ có thể ngậm ngùi phát tài thôi!”

Tịch Huyền hơi sững người, sau đó cười lớn, cười tới mức ngực phập phồng: “Ngậm ngùi phát tài… Diệp công tử, ngươi thú vị thật đấy!”

Diệp Quân lắc đầu cười, không nói gì.

Tịch Huyền cười một lúc lâu, cô ấy nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, thư viện không nhận được ngươi đúng là một tổn thất cực kỳ lớn!”

Diệp Quân nói: “Thư viện mất đi cô nương cũng là một tổn thất vô cùng lớn!”

Nói rồi hai người nhìn nhau cười.

Tịch Huyền: “Chúng ta đừng khen nhau nữa! Nói chuyện chính đi, ngươi cảm thấy kẻ truy nã ngươi lần này là ai?”

Diệp Quân thản nhiên nói: “Nếu không phải là nhà họ An thì chắc chắn là tộc Thiên Long thượng cổ!”

Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Toàn là những thực lực đỉnh cấp!”

Diệp Quân gật đầu.

Tịch Huyền cười nói: “Ngươi có thể sống được sau khi đắc tội với hai thế lực này, ngươi cũng không đơn giản ha!”

Diệp Quân khẽ cười: “Ta có một Tháp gia rất lợi hại!”

Tiểu Tháp: “…”

Tịch Huyền chớp mắt hỏi: “Tháp gia?”

Diệp Quân gật đầu: “Tuy nó vẫn luôn khiêm tốn nhưng ta biết nó đang cố ý che giấu. Chắc chắn năm xưa nó cũng là một nhân vật lớn vô cùng đỉnh!”

Ha ha!”

Tiểu Tháp bỗng cười lớn: “Thằng nhóc này, ngươi đừng tâng bốc ta, ta không tiếp chiêu này của ngươi đâu, ha ha…”

Diệp Quân thành thật nói: “Tháp gia, ta không tâng bốc, ngươi không sợ cả tộc Thiên Long thượng cổ, có thể tưởng tượng ra được ngươi cũng từng là một đại lão tuyệt thế có thể hô mưa gọi gió”.

Tiểu Tháp cười nói: “Cũng tạm, cũng tạm thôi”.

Nó dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Ngươi vẫn cần phải cố gắng, dù sao thì kẻ địch của ngươi thật sự rất rất mạnh! Biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.