Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 4257



Chương 4257

Hắn vừa ra khỏi Tiểu Tháp, cảnh giới, thân xác và kiếm đạo đều tăng lên, nhưng kẻ địch cũng mạnh hơn. Kẻ đấu với hắn bây giờ đã không còn ở cảnh giới Diệt Đạo hay Khai Đạo gì nữa.

Đúng là đau đầu!

Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo đen phía xa, trong mắt lộ vẻ hung ác.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông áo đen lại không tấn công nữa, ông ta cúi đầu nhìn trường thương trước mặt mình, nó đã nứt ra như mạng nhện. Trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm của ngươi là kiếm gì?”

Diệp Quân đang định nói thì Vu Dịch bỗng nhiên lên tiếng: “Chử Thánh Vương, Tông Thánh Vương, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ và Tịnh Sơ đang dưỡng thương trong Tiểu Tháp của hắn. Thời không trong Tiểu Tháp ấy rất đặc biệt, mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài, vì vậy đừng để hắn kéo dài thời gian”.

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài!

Trong mắt Chử Thánh Vương lại hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ trên đời lại có thần vật này. Mà giờ khắc này, Tông Thánh Vương đã đột nhiên hóa thành chùm sáng màu vàng lao về phía Diệp Quân.

Ông ta đã thèm muốn cây kiếm này của Diệp Quân từ lâu rồi.

Ông ta lao tới khiến thiên địa sục sôi, sau đó hủy diệt từng chút một.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, thực lực của hai vị Thánh Vương này có lẽ không bằng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ và Tịnh Sơ, nhưng có thể khẳng định, hai vị này cũng thuộc vào hàng ngũ có sức chiến đấu đỉnh cao nhất nền văn minh cấp năm.

Diệp Quân không dám khinh suất, hấn hít sâu một hơi, ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể điên cuồng dâng trào. Giây tiếp theo, thời không nơi hắn đứng đột nhiên trở thành từng chiếc hộp quái dị!

Gấp thời không! Nén thời không! Một kiếm chém ra! Mạch lạc dứt khoát!

Nhát kiếm này vừa hạ xuống, chùm sáng vàng phóng tới trước mặt Diệp Quân bắt đầu biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng không biết Tông Thánh Vương kia cảm nhận được gì mà nét mặt thay đổi kịch liệt. Ông ta vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Quân đã vội lùi lại cả vạn trượng, mà vừa dừng lại, tóc ông ta đã từ màu đen chuyển sang màu trắng, không chỉ vậy, trên mặt ông ta cũng có thêm nếp nhăn.

Thấy cảnh tượng này, trong mắt Chử Thánh Vương đầy vẻ kinh ngạc.

Vu Dịch cũng mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin…

Tông Thánh Vương sững người một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, khó tin nói: “Kiếm kỹ của ngươi…”

Xa xa, sau khi Diệp Quân vung kiếm xong sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Đây là nhát kiếm được hắn dốc hết sức lực, một kiếm có thể chém được sáu trăm triệu năm tuổi thọ, nhưng hắn không ngờ Tông Thánh Vương lại phản ứng nhanh như vậy, vì thế nhát kiếm này của hắn chỉ chém được chưa đến ba trăm triệu năm tuổi thọ của ông ta.

Bùm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người đang liên tục lùi lại phía sau.

Chính là Nhất Niệm!

Mặc dù thực lực của Nhất Niệm đã tăng lên rất nhiều, nhưng so với Thế Tông thì vẫn chưa là gì, bởi vậy sau khi giao đấu vài chiêu, cô ta đã rơi vào thế bất lợi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.