Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 427



Chương 427

Rầm!

Giây phút y đá chân ra, vô số sức mạnh mặt đất tuôn ra khỏi lòng đất, xông thẳng về phía người áo trắng kia!

Gã áo trắng nheo mắt lại, giơ tay phải đánh ra một chưởng: “Toái Địa!”

Ầm ầm!

Một tiếng nổ ầm vang lên. Cả hai người đồng loạt lùi lại không ngừng. Mặt đất dưới chân họ vỡ tan tành, xuất hiện nhiều vết nứt lan tràn ra bốn phía!

Trông vô cùng khủng khiếp!

Diệp Khải trừng mắt nhìn gã áo trắng, thầm đánh giá thiên tài đến từ vũ trụ Quan Huyên này đúng là có bản lĩnh. Người của Trung Thổ Thần Châu khó mà sánh kịp!

Gã áo trắng hưng phấn lên tiếng: “Không ngờ Pháp Tắc Đại Địa lại có thể giúp ngươi vượt hai cấp đấu ngang sức với ta!”

Diệp Khải lạnh lùng hỏi: “Ta và ngươi không thù không oán, tại sao cứ phải đuổi giết ta cho bằng được?”

Đối phương mỉm cười đáp: “Đúng là chúng ta không thù không oán, nhưng ta thấy hứng thú với Pháp Tắc Đại Địa của ngươi! Thần vật của thế gian phải thuộc về người có năng lực!”

Ánh mắt của Diệp Khải dần trở nên lạnh lẽo.

Người kia cười nói: “Ta biết chắc chắn ngươi có người che chở! Đáng tiếc ở đây là Huyền Tháp, địa bàn của Tiên Bảo Các. Cao thủ đạt cảnh giới cao hơn giới hạn của nơi này dám ra tay can thiệp thì sẽ bị cao thủ của Tiên Bảo Các ngăn cản. Hơn nữa ngươi cũng sẽ bị Tiên Bảo Các cho vào danh sách đen, thậm chí còn bị truy nã! Vì vậy, người che chở cho ngươi không dám ra tay đâu!”

Diệp Khải im lặng.

Nếu đúng như lời gã áo trắng này nói thì y không dám nhờ sư phụ ra tay!

Tiên Bảo Các thật là!

Nếu để sư phụ y ra tay thì sẽ vi phạm quy tắc của Tiên Bảo Các. Đến lúc đó làm sao Tiên Bảo Các có thể ngồi yên không cản?

Trở thành kẻ địch với Tiên Bảo Các sao?

Y lắc đầu, y không dám làm như vậy!

Đúng lúc này, một người đàn ông cầm thanh đao dài đứng cạnh gã áo trắng kia bật cười cất giọng nói: “Lưu Kỳ huynh cần gì phải phí lời với hắn! Thiên tài đến từ thế giới nhỏ cũng chẳng là cái thá gì, thích thì giết thôi”.

Nói rồi gã ta định ra tay nhưng lại bị Lưu Kỳ ngăn lại.

Lưu Kỳ nói: “Hắn ta có Pháp Tắc Đại Địa, chắc chắn không phải thiên tài tầm thường, kiểu gì cũng có đòn đoạt mạng. Chúng ta cùng đánh hắn ta!”

Cùng đánh!

Gã cầm đao ngơ ngác rồi bật cười khoái chí: “Làm vậy được không?”

Lưu Kỳ mỉm cười đáp: “Có thể đánh hội đồng thì tự đánh làm gì?”

Gã cầm đao lại được một phen cười phá lên!

Lưu Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Khải: “Giết!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.