Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 985



Chương 985

Vẻ mặt của đám người bên cạnh Diệp Quân nghiêm túc, cho dù cách mấy vạn trượng, nhưng luồng khí tức mạnh mẽ kia vẫn khiến người ta ngạt thở.

Chân thế giới này thật điên rồ!

Để giết Diệp Quân, hôm nay họ lại phái ra nhiều Thần Đế như vậy!

Cách Diệp Quân không xa, sắc mặt của Võ Lão cực kỳ khó coi, lần này, người có ít cảm giác tồn tại nhất là Tiên Bảo Các.

Bọn họ vốn đến đây để hộ tống, nhưng bây giờ lại chẳng giúp được gì.

Thật sự không có cảm giác tồn tại.

Nhưng ông ta cũng rất bất lực.

Bởi vì Tần Quan để lại con át chủ bài ở Trụ Giới, đến Trụ Giới mới là sân nhà của Tiên Bảo Các.

Mà ông ta cũng không có quyền điều động một số vũ khí bí mật.

Võ Lão đến gần Diệp Quân, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, lát nữa có cơ hội, nhất định phải đến Trụ Giới, nơi đó có vô số đồ vật chờ cậu kế thừa”.

Kế thừa!

Diệp Quân nhìn Võ Lão, Võ Lão nghiêm túc nói: “Chỉ cần đến được Trụ Giới, sẽ không ai có thể làm tổn thương cậu!”

Diệp Quân nhìn về phía An Vương phía xa, rõ ràng An Vương này không muốn hắn đến Trụ Giới.

Sau khi Thần Đế áo trắng bước ra, ông ta nhìn An Nam Tịnh, sau đó nhìn An Vương, khẽ cúi người.

Hành lễ?

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân hơi nheo mắt lại.

An Vương này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Mà lại có thể khiến những Thần Đế này nghe theo mệnh bà ta!

An Vương bình tĩnh nói: “Một mình ngươi sao?”

“Ha ha!”

Đúng lúc này, một tràng cười vang lên từ phía sau đường hầm thời không, sau đó, một người đàn ông trung niên vạm vỡ sải bước ra ngoài. Người đàn ông trung niên này cao lớn, nửa thân trên tr@n trụi, có rất nhiều hình xăm thần bí, cơ bắp cuồn cuộn, đường gân nổi lên trông vô cùng đáng sợ.

Lại một vị Thần Đế nữa!

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Thần Đế trong Chân thế giới đều vô giá trị vậy sao?

Nói cách khác, bọn họ đều được điều đến đây chặn ta?

Sau khi người đàn ông trung niên vạm vỡ bước ra, ông ta nhìn An Vương, khẽ hành lễ: “An Vương!”

Không thể đắc tội với người phụ nữ này được, người phụ nữ này vô cùng xấu xa.

An Vương khẽ gật đầu: “Những Thần Đế khác đâu? Sao vẫn chưa tới? Không nể mặt ta sao?”

Người đàn ông vạm vỡ vội vàng nói: “Chắc bọn họ đến chậm hơn chút!”

An Vương im lặng.

Người đàn ông vạm vỡ không dám nói gì thêm, nhìn về phía An Nam Tịnh cách đó không xa, cười lớn nói: “Ta đi dạy dỗ tên này trước!”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.