"Tại hạ cùng Hải Táp
công tử có một đánh cuộc, nếu ai thua liền nhận người thắng làm chúa(chủ nhân) mặt khác..." Lời nói An Ninh vang vọng toàn bộ đại điện, Bắc Yến
quốc cùng Nam Chiêu quốc vì thua mà không cam lòng vừa nghe đến đánh
cuộc của nhị công tử liền tập chung chú ý, nhất là Trầm Hương sau khi
quay về được Sở thái tử kiểm tra thương thế của nàng mới ý thức được mới vừa rồi nhị công tử đối nàng làm cái gì.
Ban đầu nàng nghĩ mấy
đao kia bất quá là tổn thương chút da thịt mà thôi, Sở thái tử nói
thương thế của mình là lúc chính nàng khiếp sợ, cũng không ý thức được
sự việc nghiêm trọng, giờ phút này người nàng dần hồi phục trí lực, nàng mới hiểu được đánh gãy gân tay gân chân có cái cảm thụ gì, đau đớn so
với lần trước chịu độc dược tra tấn còn hung hãn hơn vài phần, quan
trọng nhất là về sau nàng không thể động tay động chân như vậy so với
phế nhân có khác gì?
Trong đầu nàng hiện lên ánh mắt vừa rồi của
phụ hoàng, nhất thời lòng của nàng liền rơi xuống đáy vực, theo trong
mắt phụ hoàng chính là vứt bỏ nàng, một quân cờ không thể dùng nữa trừ
bỏ vứt bỏ còn có thể có cái gì khác?
Trần Hương bị đau đớn tra
tấn cũng không cam lòng, nhìn đến vị công tử trẻ tuổi, theo bản năng nắm chặt tay, nhưng là giờ phút này nàng nắm tay cũng không có khí lực.
Trong lời nói An Ninh dừng lại một chút, không có nói tiếp nưng tớ đây
mọi người tất cả đều đã hứng trí, nhận đối phương làm chủ như vậy không
phải nô lệ sao? Nhị công tử mới vừa rồi không tới gần liền thu phục được đối phương, ngay cả bọn họ cũng không biết hắn dùng phương thức gì, nhị công tử này hiển nhiên là không đơn giản, mà Hải Táp công tử... đôi mắt xanh cũng đủ chứng minh thân phận của hắn, cùng hoàng thất trên biển
quốc tế hắn có liên lụy năng lực cũng không bình thường a!
Như vậy hai người, có một người làm nô lệ như vậy cực kì thú vị!
An Ninh liếc mắt nhìn Hải Táp bên cạnh một cái, Hải Táp rất an ý xuất ra
cái kia hộp gấm, bất quá lúc này đây hắn không có mở ra, tứ quốc có
nhiều người ở đây như vậy nếu nhìn thấy vật kia ắt giống Sùng chính đế
đoán được sử dụng như thế nào, như vậy sợ không tránh khỏi một phen
tranh đoạt.
Người khác có lẽ đoán không ra nhưng Nam Chiêu quốc và Tây Lăng nữ hoàng có thể đoán ra.
Mọi người nhìn hộp gấm, chỉ riêng hộp gấm cũng có trên mười hạt bảo thạch trang trí, vật trong đó giá trị thật không thể nghĩ.
"Ta nếu thua, vật này về hắn, hắn nếu thua, trừ bỏ làm nô lệ Sùng Chính đế làm chủ đem An Bình hầu phủ nhị tiểu thư ban cho ta." Hải Táp cao giọng nói, ánh mắt tràn đầy tự tin, tuy rằng vừa rồi nhị công tử thật khó
lường nhưng Hải Táp hắn đường đường là bá chủ trên biển lại sợ tên tiểu
công tử hơn mười tuổi, không thể nào.
Dứt lờ mọi người ồ lên, An Bình hầu phủ nhị tiểu thư? Hai người này đánh cuộc nhưng lại liên lụy đến một người không liên quan.
Nghe nói An Bình đại tiểu thư trộm tài hoa của nhị tiểu thư mới được cái gọi "đệ nhất tài nữ" danh hào, hiển nhiên đệ nhất tài nữ hẳn là nhị tiểu
thư mới đúng, bọn họ đến Đông Tần chưa có gặp qua An Bình nhị tiểu thư,
nghĩ đến nhị tiểu thư kia trừ bỏ tài hoa sợ cũng tuyệt sắc khuynh thành
mới có thể khiến Hải Táp công tử xuất ra bảo vật kia làm tiền cược.
"Nhị công tử ta chính là chờ ngươi hướng ta dập đầu, gọi ta một tiếng
chủ nhân!!" Khóe miệng ý cười phát ra thật tà mị, nghiêng người tới gần
An ninh một chút, trong mắt tràn đầy khiêu khích, một cỗ mùi thơm quanh
quẩn chóp mũi, Hãi Táp khẽ nhíu mày, không khỏi nhìn lại An Ninh trong
lòng thầm nghĩ: nhị công tử này, như thế nào trên người có mùi son phấn? Ánh mắt theo mặt An Ninh đi xuống, cuối cùng dừng trước bộ ngực phát
hiện là không có gì, mi tâm mới thoáng giãn ra, mùi son phấn hắn là từ
người hồng nhan tri kỉ lưu lại.
Bất quá khuôn mặt này thật khiến
người khác nghi nam nghi nữ( không biết là nam hay nữ), thân hình nếu
xem là nam nhân kì thực có chút thấp bé nhưng ở nữ nhân cũng là vừa vặn, nếu là nữ nhân giả dạng..... Trong đầu Hải Táp không khỏi hiện lên một
hình ảnh quái dị, hình ảnh kia là một nữ tử hải quốc, nhưng xem mặt kia
chính là nhị công tử không thể nghi ngờ.
Nghĩ đến đây nụ cười
trên mặt Hải Táp càng thêm phần quái dị, ánh mắt có tia khác thường, nhị công tử này thay nữ trang hải quốc sẽ không thua kém mỹ nữ.
An Ninh
bị ánh mắt quái dị của hắn nhìn, chẳng biết tại sao có cảm giác da đầu
run lên, ai thua ai thắng còn chưa phân định! Về phần dập đầu nhận chủ,
cũng phải chờ thắng nói sau, hoặc là đến lúc đó chân chính dập đầu nhận
chủ không phải tại hạ, hi vọng lúc đó Hải Táp công tử nhất ngôn cửu đỉnh làm một quân tử a! Tiểu nhân sẽ bị mọi người phỉ nhổ a!"
Nghe An Ninh nói nụ cười trên mặt Hải Táp có chút cứng ngắc, hừ lạnh một tiếng:" Chúng ta chờ tới lúc đó xem!"
Trong lúc đó khói thuốc súng đã tràn ngập hai người bọn họ. Trong lòng Hải
Táp đã có quyết định, đợi cho nhị công tủ thành nô lệ của hắn, hắn liền
hạ lệnh tại chỗ này làm cho nhị công tử thay xiêm y của nữ tử, cho mọi
người xem nhị công tử mặc vào nữ trang sẽ thành bộ dạng gì!
"Ha ha nhị vị công tử, không biết chúng ta có thể góp chút náo nhiệt?"
Đang lúc tầm mắt mọi người dơi trên người An Ninh cùng Hải Táp chợt một
thanh âm vang lên, mọi người theo thanh âm kia xem qua, kia mở miệng
không phải ai khác chính là Nam Chiêu quốc quốc chúa, Nam Chiêu quốc
quốc chúa giờ phút này đã muốn đứng dậy, chậm rãi đến bên cạnh hai
người, dưới cái nhìn của mọi người chậm rãi nói, "Trẫm có một đề nghị,
Đông Tần hoàng đế không biết ngươi có chịu hay không?"
Sùng Chính đế nhíu mày, chuyện này sao lại liên lụy đến ta? Ta có đồng ý hay
không? Nhìn về phía Nam Chiêu quốc quốc chúa, chỉ thấy hắn cười đến
không có hảo ý, tràn đầy âm mưu, trong lòng giật mình, lão già này có
chủ ý gì?
"Nói nghe một chút" Trước mặt nhiều người như vậy dù Sùng Chính đế không muốn cũng không thể không mở miệng hỏi.
Nam Chiêu quốc quốc chúa liễm liễm mi, ánh mắt rơi vào vật cung nhân đang
cầm trên tay, cao giọng mở miệng, "Chúng ta ở nơi này đánh cuộc xem ai
thắng, hơn dùng tiền đặt cược như thế nào?"
Sùng Chính đế nhận
được tầm mắt của Nam Chiêu quốc quốc chúa, nháy mắt đã rõ ý đồ của hắn,
thầm nghĩ trong lòng: lão già này đã thua rồi mà còn không chết tâm sao?
"Ta cá là Hải Táp công tử thắng, lấy hai lần triều cống làm tiền cược." Nam Chiêu quốc quốc chúa mắt híp lại, dứt lời quả nhiên thấy đồng tử Sùng
Chính đế co rút mạnh.
"Phụ Hoàng...." Thái tử Sở ý thức được cái gì, mở miệng lêu lên, phụ hoàng thế nào lấy cái này làm tiền đặt
cược có biết hay không? Hắn vừa phun ra hai chữ liền bị phụ hoàng trùng
mắt, lập tức dừng lại.