Thương Địch nhắc tới
việc này, An Ninh cũng nghĩ tới, nàng đã từng nhận lời với hắn, bất
quá... Sâu sắc như An Ninh, giờ phút này cũng là đã nhận ra sự khác
thường của Thương Địch, sực khác thường này là do độc điển sao?
An Ninh không nói thêm điều gì, từ trong một cái hộc nhỏ nằm trong tường
lấy ra độc điển, đưa cho Thương Địch, từ đầu đến cuối, hai mắt của nàng đều không dời khỏi Thương Địch, nhưng khi Thương Địch nhìn thấy thứ
trong tay nàng, con ngươi thâm thúy liền trở nên trầm, dù là người biết khống chế như hắn cũng không cách nào dấu đi sự đáng sợ bên trong đó.
Thương Địch cầm lấy quyển độc điển trong tay An Ninh, bàn tay ẩn ẩn run, tuy
rằng hắn cực lực áp chế, nhưng trong dộng tác vẫn có thể nhìn thấy vài
phần run run cùng dồn dập, hắn lật từng trang từng trang sách, cuối cùng Thương Địch dừng lại, đôi mắt mãnh liệt dừng lại ở trên một trang giấy, thật cẩn thận đảo qua mỗi chữ trên mặt giấy, giống như sợ để sót một
chữ nào.
"Không có giải dược..." Rốt cục, cả người Thương Địch
giống như bị vét sạch, thân thể cũng là có chút lay động, trong mắt trừ
bỏ thống khổ, ẩn nhẫn, oán giận, nhiều hơn là thất vọng, trong miệng
thì thào, "Không có giải dược."
"Thương Địch." An Ninh theo bản
năng cầm tay hắn, Thương Địch trước mắt làm cho lòng nàng đau xót, nàng
cho tới bây giờ chưa từng gặp qua hắn như vậy, mới vừa rồi hành động
của hắn toàn bộ đều nằm ở trong mắt nàng, nàng càng thêm khẳng định sự
khác thường bây giờ của Thương Địch chính là nguyên nhân dẫn đến sự khác thường ngày thường của hằn.
Không có giải dược? An Ninh nghe hắn nỉ non, ánh mắt dừng lại ở trên trang sách trong độc điển được Thương
Địch mở ra, vài chữ rơi vào trong mắt nàng, trong lòng An Ninh cũng là
ngẩn ra.
Thất tinh hải đường!
Tờ giấy này ghi lại toàn bộ mọi việc về thất tinh hải đường, đặc tính, công hiệu, cách làm, cùng với... Giải dược.
Bản độc điển này sớm đã bị An Ninh ghi tạc trong đầu, không có ai so với nàng biết về
giải dược của thất tinh hải đường hơn, loại độc này bị liệt vào mười đại
kịch độc đứng đầu trong thiên hạ, không chỉ vì loại này độc bá đạo, còn bởi vì, nó khó giải!
Không có giải dược, trúng độc này , hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Cảm nhận được hai bàn tay Thương Địch chảy ra mồ hôi, An Ninh nắm tay hắn
thật chặt, nhớ tới chuyện Thương Địch từng yêu cầu xem độc điển, lúc đó
là sau khi chứng kiến mình dùng thất tinh hải đường để dọa Vũ Dương công chúa , như vậy hắn yêu cầu xem độc điển là vì thất tinh hải đường? !
Rốt cuộc là nguyên nhân gì làm cho Thương Địch bởi vì thất tinh hải đường
mà sinh ra dao động lớn như thế ? Thương Địch ngày thường rất biết kiềm
chế, nàng luôn biết vậy, rất khó để tưởng tượng một người nam nhân như
vậy sẽ có bộ dáng như lúc này.
"Thương Địch..." An Ninh bất an
kêu tên của hắn, thấy ánh mắt của hắn như trước lóe ra , sắc bén trên
người bừng bừng phấn chấn , làm cho người ta cảm thấy áp lực, tựa hồ vẫn chưa giãy ra khỏi suy nghĩ trong đầu.
Nghe được thanh âm của An
Ninh, Thương Địch giật mình trong lòng, ánh mắt dừng ở trên gương mặt lo lắng của An Ninh , ý thức được cái gì, Thương Địch hít sâu một hơi,
nhắm mắt lại, giống như đang khắc chế cái gì đó , rốt cục, đợi cho hắn
mở mắt ra là lúc, đôi mắt thâm thúy kia đã không còn cảm xúc như mới vừa rồi , bình tĩnh giống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
"Ta không sao, đem thứ này cất đi." Thương Địch ôn nhu mở miệng, đem độc điển
khép lại, trả lại cho An Ninh, trong lòng cũng ảo não, hắn vừa đối mặt
với chuyện đó liền không thể chế trụ cảm xúc chính bản thân mình, Ninh
Nhi thông minh như vậy,nhất định là đã nhìn ra cái gì, chính mình tựa hồ làm cho nàng lo lắng .
Đôi mi của An Ninh nhíu lại cũng không vì hắn khôi phục mà giãn ra, đem độc điển cất đi, An Ninh rất tự nhiên đem tay mình bỏ vào trong bàn tay hắn, tâm tư dừng lại ở chuyện mới xảy ra, trong đầu xoay quanh vô số nghi vấn cùng phỏng đoán, nhưng nàng vẫn
không hỏi ra miệng.
Bởi vì nàng biết, giờ phút này Thương Địch đã khôi phục , nếu nàng lại nhắc lại, sẽ chỉ làm hắn lại thống khổ thôi!
Thương Địch cảm nhận được sự quan tâm của nàng, nụ cười trên mặt dần dần lộ
ra, Ninh Nhi a Ninh Nhi, nếu là người khác, sợ đã sớm mở miệng hỏi hắn
là chuyện gì xảy ra , nhưng nàng lại lựa chọn yên lặng bồi ở bên cạnh
hắn, cho hắn sự động viên và ấm áp, nữ tử như vậy để cho hắn gặp được
đúng là may mắn của hắn!
Nắm thật chặt tay của An Ninh, giống như là muốn vĩnh viễn đem nàng bắt lấy.
Bên ngoài lư dược, xuyên khe cửa , Quân Nhược nhìn hai người bên trong,
không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát, hắn đương nhiên biết nha
đầu Ninh Nhi đối với độc điển xem như bảo bối như thế nào, từ sau khi
nha đầu Ninh Nhi có được độc điển , liền không còn có lấy ra cho người
ta xem qua nữa, nhưng nàng tựa hồ đối với vị Thần vương này không hế
muốn giữ lại bất cứ cái gì, không chỉ có như thế, sự quan tâm của nha
đầu Ninh Nhi đối với mình và Thần vương Thương Địch , tựa hồ có chút
không giống nhau.
Khóe miệng tràn ra một tia chua sót, Quân Nhược thản nhiên nhắm mắt lại, không nhìn tới mười ngón tay đang giao thoa
của hai người trong lư dược...
Đêm đó, An Bình hầu phủ tự nhiên
náo loạn ,mộ của tứ phu nhân Dương Mộc Hoan bị đào lên , đại công tử An
Lạc Phong trở về đại náo một hồi, muốn An Bình hầu gia tra rõ việc này,
An Bình hầu gia liền quát lớn, mộ bị đào lên là vì đạo tặc coi trọng
vật bồi táng, rõ ràng là không đáng để ý tới, Dương Mộc Hoan chết, vốn
An Bình hầu gia cũng không thoát được can hệ, nay mộ bị đào lên, hắn
đương nhiên cũng không có tâm tư đi quản chuyện này, cuối cùng An Lạc
Phong thấy An Bình hầu gia thờ ơ, liền cũng chỉ có buông tha, phẫn hận
rời khỏi Hầu phủ, hơn nữa bảo người làm đem những vật mà hoàng thượng
ban cho hắn chuyển vào trong phủ đệ của hắn.
Quá mức tức giận nên hắn không có phát hiện muội muội Lan Hinh của hắn tựa hồ không thấy bóng dáng.
Trong Tuế lan hiên, trong một căn phòng tối, An Lan Hinh hơi thở suy yếu nằm
trên mặt đất, phòng này, ngay cả giường cũng không có, An Lan Hinh bất
quá chỉ mới vào có mấy ngày,mà cả người cũng đã tiều tụy một vòng, mỗi
ngày cùng con chuột và bóng tối làm bạn nàng giống như đã qua giai đoạn
bị kinh sợ(kình hoàng+ hoảng sợ), ngay cả con chuột ở bên cạnh nàng, cắn quần áo của nàng, nàng đều không có phản ứng.
Đột nhiên, cửa bị
mở ra, một tia ánh sáng chiếu vào, An Lan Hinh nhìn thấy ánh sáng, ánh
mắt vô thần dần dần mở ra, kéo thân thể suy yếu đứng lên, nhìn người
tới, suy yếu đi qua bên nàng ta, cầu xin nhìn vào Phúc Nhi, muốn cầu
nàng ta thả nàng đi ra ngoài, nhưng khi mở miệng ra ngay cả một thanh
âm cũng không phát ra được "..."
"Hừ, tam tiểu thư, ngươi muốn
cầu xin ta thả ngươi ra ngoài? Ai, Phúc Nhi bất quá là một nha hoàn,
chuyện này ta không làm chủ được!" Phúc Nhi lạnh lùng hừ một tiếng,
giống như nhìn ra cầu xin trong mắt An Lan Hinh, bước vào trong phòng
tối, nương theo một tia sáng nhìn bộ dáng An Lan Hinh giờ phút này,
biểu cảm trên mặt thay đổi một chút
Trong lòng An Lan Hinh mất mát,
liền nắm lấy vạt áo của Phúc Nhi, điềm đạm đáng yêu nhìn nàng ta, nàng
không cần ở trong này, trong khoảng thời gian này một mình nàng trong
căn phòng tối này đã chịu rất đủ rồi, cuộc sống không có ánh sáng đối
với nàng là một sự tra tấn vô tận.
Nàng vốn là một thiên kim tiểu thư, bây giờ lại lưu lạc đến kết cục này.
"Được rồi được rồi." Phúc Nhi nhíu mày, đá văng tay đang lôi kéo vạt áo mình
của nàng ta ra , đem một chén thuốc đặt ở trên bàn duy nhất trong phòng
này , "Tam tiểu thư, nên ăn cơm ."
Ánh mắt An Lan Hinh dừng ở trên
bát thuốc, mấy ngày nay, Tần di nương quả nhiên như nàng ta đã nói, mỗi
ngày đưa cho nàng một chén thuốc, Phúc Nhi cũng không có quản nàng, bất
quá Phúc Nhi cũng nói cho nàng biết, chỉ có uống thuốc, mới có cơm ăn,
không uống thuốc thì nàng chỉ có thể bị bỏ đói.
Hai ngày đầu , nàng
còn kiên trì , không có uống thuốc, nhưng khi cơn đói khát hành hạ nàng
thì đến ngày thứ ba, Phúc Nhi vừa tiến đến, nàng liền chủ động tiến lên, đoạt lấy chén thuốc ngửa đầu uống, Cô Lỗ Cô Lỗ uống xong, một giọt cũng không còn, nàng biết, nếu nàng tiếp tục bị bỏ đói, thì mạng của nàng
cũng không còn, so với thương tổn mà bát thuốc kia gây cho nàng thì mạng của nàng càng đáng quý hơn.
Nàng không thể chết được, nàng muốn sống , nàng nhất định phải còn sống, đại phu nhân hại mẫu thân, ngũ phu nhân lại đối với nàng như vậy, nàng muốn sống sót, chỉ có sống sót mới có
thể thay chính mình báo thù, thay mẫu thân báo thù.
An Lan Hinh nhìn
bát thuốc kia, đi đến bên bàn, bưng thuốc lên, như lúc trước đem bát
thuốc một ngụm uống xong, lúc trước khi nàng thấy Tần di nương uống
thuốc này, tuy rằng khổ, nhưng trên mặt nàng ta lại tràn đầy hy vọng,
nhưng giờ phút này, nàng uống xong tất cả đều là đau xót cùng tuyệt
vọng, muốn nói đến hy vọng duy nhất chính là sau khi uống xong thì nàng
sẽ có cơm ăn.
"Thế này mới tốt, ngươi nghe lời, thì sẽ chịu ít tội đi rất nhiều,nhanh ăn đi! Cần phải ăn từ từ ăn, đây chính là phần của một
ngày đó!" Phúc Nhi giống như đang bố thí cho ăn xin , cầm hai cái bánh
bao trong tay đưa cho An Lan Hinh.
Trong lòng An Lan Hinh vui vẻ, mỗi ngày hai cái bánh bao, căn bản là không đủ cho nàng ăn, mỗi ngày đều là bị đói , giờ phút này, nàng lại đói bụng đã lâu , tuy rằng trước mắt là hai cái bánh bao, nhưng nàng vẫn cảm thấy nó chính là bảo bối, tiến lên đang muốn nhận lấy, nhưng tay nàng còn chưa có chạm vào bánh bao, tay
Phúc Nhi liền buông lỏng ra, mắt thấy bánh bao rơi trên mặt đất, dính
đầy tro bụi, vui mừng trong lòng An Lan Hinh nháy mắt bị tiêu diệt, trơ
mắt nhìn bánh bao rơi trên mặt đất, dính đầy tro bụi.
"Ha ha... Tam
tiểu thư, ngươi cần phải từ từ ăn, cũng đừng lãng phí nha!" Phúc Nhi vui sướng khi người gặp họa cười ra tiếng , nhìn bộ dáng vội vàng nhặt bánh bao của An Lan Hinh, lúc này nàng ta , làm sao còn có nửa phần bộ dáng
tiểu thư , trong lòng hừ lạnh, ai kêu nàng ta có một mẫu thân ác độc như vậy đâu! Đã chết còn muốn hại người khác, xứng đáng nhận lấy báo ứng
trên thân thể của nàng!
Nghĩ đến dặn dò của ngũ phu nhân, ánh mắt
Phúc Nhi liền trầm xuống, tiếp tục mở miệng, "Tam tiểu thư, có chuyện
ngươi còn không biết đi?"
Trong lòng An Lan Hinh rất hận , nhưng nàng vẫn như trước nghi hoặc nhìn Phúc Nhi, trực giác nói cho nàng biết,
chuyện mà Phúc Nhi sắp nói chắc chắn không phải là chuyện tốt.
"Ha
ha, xem ngươi là tam tiểu thư nên ta liền nói cho ngươi biết, hôm nay ta nghe nói mộ của tứ phu nhân bị đào ra , sợ là có đạo tặc nhớ thương vật bồi tang1`cua3 ngôi mộ kia nha! Còn có nga, ca ca của ngươi Lạc Phong
thiếu gia, hôm nay cũng đã chuyển ra khỏi Hầu phủ, đi qua phụ đệ mà
hoàng thượng ban cho hắn ở, đáng thương cho tam tiểu thư a, đúng là một
người không ai muốn ." Phúc Nhi quan sát biểu tình của An Lan Hinh, chỉ
thấy nàng ta cả người trong nháy mắt cứng lại, bánh bao trong tay rơi
trên mặt đất, hai mắt nhanh chóng ướt át.
Mộ của nương bị đào lên ?
Không, làm sao có thể? Trong mộ của mẫu thân căn bản là không có bồi
táng vật gì, là nàng ta, nhất định là nàng ta, Tần di nương,nhất định là Tần di nương tìm người làm!
Trong mắt An Lan Hinh xuất hiện một tia
điên cuồng, tiến lên bắt lấy vạt áo của Phúc Nhi, không biết lấy khí lực ở đâu, hung hăng đẩy nàng ta đụng vào trên cửa.
"Ôi..." Phúc Nhi đau thở ra tiếng, nàng cũng không dự đoán được An Lan Hinh lại kích động
như thế, lửa giận trong lòng trào lên, một cước đem nàng đá văng ra, An
Lan Hinh dù sao cũng là người suy yếu,một đá của Phúc Nhi, chắc
hẳn phải dễ dàng đem nàng đá văng ra, ngã trên mặt đất, ánh mắt sắc bén ủa Phúc Nhi nhìn An Lan Hinh, "Ngươi điên rồi sao? Người điên như
ngươi, xứng đáng bị đói chết!"
Nói xong, nhặt lên hai cái bánh bao
dính đầy tro bụi , hung hăng quăng ra ngoài cửa, sau đó bước ra khỏi
phòng tối, khó cửa lại, trong miệng không ngừng chửi rủa nói, "Cho ngươi nổi điên, nhìn ngươi không ăn phải làm sao, đói chết ngươi này tiểu
tiện chân."
Âm thanh chửi rủa không ngừng vang lên, dần dần đi xa, An Lan Hinh nghe âm thanh chửi rủa kia, nước mắt ràn rụa như nước, cũng
cưởi điên cuồng , không tiếng động cười, dị thường quỷ dị.
Hôm sau,
An Ninh sớm rời giường, mấy ngày nay tâm tình của An Ninh vô cùng tốt,
ngồi trước bàn trang điểm, An Ninh nhìn dung nhan trong kính của mình,
khóe miệng khẽ nhếch.
"Di, tiểu thư, sao hôm người lại thoa son môi
?" Bích Châu vào phòng, kinh ngạc nói, ngày thường tiểu thư không hay
dùng son, hôm nay thật đặc biệt, chớ không phải là có chuyện gì lớn chứ?
An Ninh đỏ mặt lên, sau khi thoa son , cả người lại mê người đến cực điểm, dù là Bích Châu nhìn, cũng nhịn không được ngốc lăng ở một chỗ, nhìn
xem đến nhập thần, thầm nghĩ trong lòng, dù là một nữ tử như nàng, cũng
nhịn không được vì tiểu thư mà mê muội, huống chi là nam tử đâu!
"Hôm nay theo ta đi xem Thần vương phủ." An Ninh thản nhiên nói, nhưng cũng
vì sự lạnh nhạt này làm cho người khác cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
"Nga. . . Nguyên lai tiểu thư phải đi gặp Thần vương điện hạ nha!" Bích Châu
kéo dài thanh âm, trong giọng nói tràn đầy bỡn cợt, quả nhiên nhìn thấy
gương mặt An Ninh càng đỏ hơn, có thể đánh vỡ gương mặt lúc nào cũng
lạnh nhạt của tiểu thư thật không dễ dàng đâu!
An Ninh khẽ nhíu mày,
quét nhìn Bích Châu liếc mắt một cái, nha đầu kia tựa hồ là càng ngày
càng không sợ nàng , nhíu mày, khóe miệng An Ninh cũng gợi lên một chút
tà ác, "Đúng rồi, phải đi gặp Thần vương điện hạ, thuận đường đề thảo
luận chuyện của ngươi và Đồng Tước."
Lời nói của An Ninh vừa dứt, lần này đổi lại là gương mặt Bích Châu cứng lại,nụ cười đùa giỡn lúc nãy
cũng biến mất không thấy, vẻ mặt đau khổ, "Tiểu thư, nô tỳ cũng không
dám nữa , ngươi nhưng đừng... Nô tỳ làm sao có thể xứng đôi với Đồng
Tước công tử?"
Nhưng An Ninh nhưng không có khinh địch như vậy buông
tha cho nàng ta, nhíu mày, "Ngươi không xứng với Đồng Tước, chẳng lẽ
xứng đôi với Phi Phiên?"
Vừa nghe đến hai chữ Phi Phiên, Bích Châu
giương mắt nhìn An Ninh, trên mặt lại không được tự nhiên lên, trong đầu hiện lên bóng dáng của Phi Phiên, thấp giọng lầu bầu một tiếng, "Phi
Phiên như thế nào xứng đôi với ta?"
Nghĩ đến An Ninh không có nghe
thấy lời nói lầu bầu của nàng, liền lấy cớ tránh đi, "Tiểu thư, kia nô
tỳ đi thu thập một chút, rồi sẽ bồi tiểu thư đi Thần vương phủ."
Dứt
lời, xoay người bỏ đi giống như đang bỏ trốn,khóe miệng An Ninh giơ lên, thầm nghĩ: rõ ràng là thích Phi Phiên, còn cố tình không thừa nhận, bất quá, nha đầu Bích Châu này chính là khắc tinh của Phi Phiên !