Hầu Môn Độc Phi

Chương 204: Chương 109.2



An Ninh ra khỏi tửu lâu, cố ý hướng một hướng khác liếc mắt nhìn, khóe miệng giật lên đầy quỷ quyệt.

Lên xe ngựa lại không trực tiếp trở về An Bình hầu phủ mà để phu xe trở ra ngoài ngoại thành, thậm trí hướng nơi cực kì vắng vẻ đi tới, nụ cười An Ninh vẫn như cũ thản nhiên nhưng đôi mắt làm người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Xe ngựa dừng trong một ngõ hẻm hết sức vắng vẻ, An Ninh cho xe ngựa dừng lại.

“Tiểu thư, chúng ta…”

“Hừ!” An Ninh nháy mắt với Bích Châu để nàng ấy không lên tiếng, Bích Châu nghi hoặc nhìn An Ninh một giây kế tiếp liền nghe thấy bên ngoài xe ngựa thanh âm một cô gái vang lên, “Tức thời nhanh cút.”

Phu xe nhìn thấy nữ nhân kia lập tức bỏ chạy khỏi ngõ hẻm để lại xe ngựa cùng An Ninh và Bích Châu trên xe.

Thời điểm nghe thanh âm của nữ nhân kia An Ninh không hề khiếp sợ, ngược lại còn có chút mãn nguyện, phong thái tự nhiên vén lên rèm che nhìn nữ nhân đối diện, nhàn nhạt mở miệng, “Cô nương cớ gì đuổi phu xe của ta?”

“Hừ, người chết không cần phu xe, chờ Hắc Bạch vô thường vì ngươi dẫn đường đi.” Nữ nhân áo đen có khuôn mặt bén nhọn, mở miệng là khinh thường người khác, rút kiếm trong tay ra khỏi vỏ.

“Cô nương, ngươi là muốn giết ta? Ta và ngươi gần đây không thù không oán vì sao? Thật làm phiền cô nương mấy ngày qua đã đi theo An Ninh.” An Ninh híp mắt lại, mấy ngày qua nàng có cảm giác bị người khác theo dõi, để phòng ngừa vạn nhất thời điểm ra khỏi Hầu phủ liền để Phi Phiên âm thầm bảo vệ, mà hôm nay… Cúc Sinh kinh ngạc, mấy ngày qua nàng hiểu rõ thói quen của An Ninh hơn nữa nàng đã tìm cơ hội tốt nhất, theo dõi vô cùng cẩn thận không ngờ vẫn bị nàng ta phát hiện.

Hừ, phát hiện thì thế nào? Nháy mắt Cúc Sinh hiện ra tia khinh thường. “Ngươi là người thông minh, đáng tiếc lại đoản mệnh, hôm nay ám vệ của ngươi không ở cạnh, ngươi liền chỉ có con đường chết.”

“Nga? Phải không? Đây cũng chưa chắc!” khóe miệng An Ninh cười một cái càng đậm, như có như không giễu cợt.

Cô nương này ngày ngày chờ đợi sợ đã hết kiên nhẫn, cho nên mới thấy cơ hội liền muốn động thủ mà không suy nghĩ . Bất quá đây là điều nàng muốn, nhiều ngày bị theo dõi, hôm nay chân chính cắt đứt đi.

Nhìn An Ninh cười cười, Cúc Sinh cau mày trong lòng sinh ra dự cảm xấu, chưa kịp suy nghĩ liền thấy một áp lực lớn trên đỉnh đầu đánh tới, chợt ngẩng đầu chỉ kịp thấy một thanh kiếm đâm tới, võ công Cúc Sinh không kém nhanh tay nhanh mắt vội vàng di chuyển né tránh, trên tay cảm giác đau xót, thanh kiếm xẹt qua cánh tay máu tươi ngay lập tức chảy ra.

Cúc Sinh nhìn người vừa tập kích, trong lòng căng thẳng.

“Nhìn cái gì? Chưa từng nhìn thấy ai anh tuấn như bổn công tử sao?” Phi Phiên nhàn nhạt quét nữ nhân áo đen kia, ánh mắt rơi xuống cánh tay bị thương “Xin lỗi, bổn công tử chưa từng thương tiếc kẻ địch!” (chết với anh này mất thôi ^-^)

“Ngươi, ngươi tại sao lại ở chỗ này?” Cúc Sinh không ngờ hắn đột nhiên xuất hiện, hôn nay nàng thấy ám vệ không ở cạnh An Bình Hầu phủ nhị tiểu thư nên mới nắm lấy cơ hội để hành động… nhưng sao? Đây rốt cục là chuyện gì?

“Hắn tại sao hôm nay không thể ở chỗ này? So với chúng ta hắn còn đến trước , ngươi chưa nghe qua câu ôm cây đợi thỏ sao? Hắn chính là ôm cây đợi thỏ mà ngươi… Ngại quá để ngươi ủy khuất làm một con thỏ” An Ninh giương ánh mắt vô hại đứng trên xe ngựa nhìn nhìn sắc mặt nữ nhân áo đen kia xanh mét.

“Ngươi… các ngươi cố ý dẫn ta tới nơi này?” Cúc Sinh cắn răng nói, nàng không ngờ, vốn tưởng mình tranh thủ được thời cơ, hóa ra bọn họ cố ý dẫn dụ nàng xuất hiện, đúng vậy nàng rất muốn giệt trừ An Ninh cho nên không suy nghĩ nhiều, chỉ cần suy nghĩ một chút liên thấy có vấn đề nhưng sự việc đã đến mức này nàng hối hận cũng vô ích.

“Là như thế nào?” An Ninh không chút che giấu cũng không muốn che giấu.

Nắm kiếm thật chặt Cúc Sinh lạnh lung nhìn An Ninh hừ lạnh nói, “Ngươi đưa ta tới đây thì sao? Ta vẫn là giết ngươi!”

Ánh mắt liền lộ ra sát khí, kiếm trong tay hướng An Ninh lao tới, nếu đã bại lộ nàng chỉ có thể liều chết đánh một trận, dù thế nào cũng phải hoàn thành nhiệm vụ.

An Ninh nhìn kiếm kia không chút hốt hoảng, Bích Châu ngược lại chắn trước mặt An Ninh, tựa An Ninh như ruột thịt, có Phi Phiên ở đây An Ninh dĩ nhiên yên tâm, nữ nhân kia thân thủ không tệ nhưng chớ có coi thường Phi Phiên khi Cúc Sinh hướng An Ninh đâm tới Phi Phiên liền có hành động.

Kiếm của Cúc Sinh cách An Ninh và Bích Châu vài bước liền bị Phi Phiên chặn lại, phải biết hắn tùy tiện bởi hắn đang đóng kịch, tốc độ Cúc Sinh không ngừng ra tang, đao kiếm chạm nhau vô cùng kịch liệt, rất nhanh Phi Phiên đã chiếm được thế thượng phong.

An Ninh nhìn hai người giao chiến, Cúc Sinh không trống đỡ được, kiếm của Phi Phiên cũng đã kề cổ nàng ta.

“Lưu người sống.” An Ninh trầm giọng phân phó.

Phi Phiên lĩnh mệnh, kiếm đang muốn đâm xuống liền dừng lại, Cúc Sinh thấy mình không có đường lùi trong lòng rét lạnh, cắn răng một cái muốn chạm tới kiếm kia, con ngươi An Ninh căng thẳng, Phi Phiên thấy thế nhanh tay thu hồi kiếm, thân hình chợt lóe đến gần Cúc Sinh hai nhón tay điểm nhẹ trên người nàng ta một giây kế tiếp Cúc Sinh liền cứng đơ tại chỗ, không cách nào nhúc nhích.(bị PP điểm huyệt)

“Hừ muốn tìm cái chết? không có đường đâu! Mạng của ngươi cũng không ở trên tay Diêm vương.” Phi Phiên khinh thường nhìn Cúc Sinh, hừ lạnh nói, ngay sau đó nhìn An Ninh, “Tiểu thư, nàng ta xử trí thế nào?”

An Ninh xuống xe ngựa, chậm rãi đi tới trước mặt Cúc Sinh, trên dưới quan sát một lượt, chống lại cặp mắt không cam lòng kia nói, “Nói đi là ai phái ngươi tới giết ta?”

Theo dõi nàng lâu như vậy, chuẩn bị cũng thật kĩ càng đáng tiếc, hành động không có thuận lợi! Cúc Sinh quật cường không mở miệng, nàng biết bọn họ lưu nàng lại là muốn từ miệng nàng tìm ra người chủ mưu nhưng nàng sao có thể bán đứng Uyển quý phi?

“Không nói phải không?” An Ninh dịu dàng nói.

“Có bản lãnh thì giết ta, còn không mau thả ta!” Cúc Sinh hừ lạnh.

“Thả ngươi? Mơ giữa ban ngày!” Phi Phiên lại quét nàng ta một cái, “Thả ngươi để ngươi lại đi ám sát tiểu thư nhà ta sao? Nói mau ai phái ngươi tới?”

“Đừng có mơ! Ta có chết cũng không cho các ngươi tin tức gì.” Cúc Sinh cắn chặt răng, bộ dạng giống như có đánh chết nàng ta cũng không bán đứng chủ nhân.

“Không nói? Rất tốt, hi vọng lát nữa ngươi vẫn có thể kiên trì như vậy.” An Ninh nhìn nàng ta nở nụ cười, không hiểu sao nụ cười kia làm da đầu Cúc Sinh tê dại, trong lòng trồi lên cảm giác bất an, nàng cố gắng ổn định cũng không có cách nào biến mất, dù An Ninh thu hồi nụ cười nhưng trong đầu nàng như có ấn kí không thể nào xóa sạch.

An Ninh thích thú nhìn nàng ta một cái sau đó phân phó, “Mang đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.