Từ sau khi tay An Như Yên bị thương, đại phu nhân liền từ Cẩm Tú Các chuyển đến Khởi Thủy Uyển, mỗi đêm ở trên nhuyễn tháp trong phòng của An Như Yên mà nghỉ ngơi, chiếu cố thân thể của nữ nhi bảo bối một tấc không rời , nàng đã hao hết tâm tư thỉnh rất nhiều đại phu , mỗi một người đến đều dấy lên hy vọng trong lòng nàng, nhưng cuối cùng đều lắc đầu rời đi.
Bị chịu đại hình kẹp đầu ngón tay,làm sao có thể hoàn toàn chữa khỏi.
"Vân Trăn... Tiện nhân... Dựa vào cái gì ngươi có thể làm chính thất phu nhân, ta lại không có thể? Ha ha... Chết cháy ngươi... Chết cháy ngươi...”
Đại phu nhân ngủ trên nhuyễn tháp trong miệng không ngừng quát to, vẻ mặt phấn khởi vặn vẹo, một lát, của mi tâm của nàng lại càng nhăn càng chặt, vẻ mặt bất an, hai tay không ngừng ở không trung quơ loạn, "Không cần tìm ta... Đừng đến quấn quít lấy ta... A... Không cần..."
"Nương..." Bị đánh thức An Như Yên từ trên giường bước xuống dưới, lắc nhẹ khủy tay của nương, đem đại phu nhân lay tỉnh, vẻ mặt lo lắng, "Nương, ngươi mơ thấy ác mộng ?"
Đại phu nhân vẻ mặt đầy mồ hôi bừng tỉnh, ngực phập phồng kịch liệt , giống như vẫn còn hãm bên trong giấc mộng, nắm chặt lấy tay của An Như, "tiện nhân Vân trăn kia đã chết cũng chưa chịu tha cho ta, ta mơ thấy nàng đến tìm ta báo thù, nàng nói muốn ta nợ máu phải trả bằng, làm sao bây giờ? Ngươi nói,có thể là quỷ hồn của nàng đến quấy nhĩu ta?”
Từng đó thời gian, mỗi đêm nàng ngủ đều không hề an giấc vốn tưởng rằng đi Lăng Vân Tự, tình huống có thể chuyển biến tốt hơn, nhưng là, mấy ngày nay mộng càng phát ra làm cho người ta sợ hãi, mới vừa rồi, nàng mơ thấy Vân Trăn bóp cổ của nàng, muốn nàng đền mạng, ngay cả khi bình thường nàng rất trấn định nhưng giờ phút này cũng khó trấn tĩnh mà trở nên bối rối và sợ hãi.
"Nương... Đừng sợ, kia chính là mộng, nàng cũng đã chết, còn có thể làm cái gì?"
An Như Yên thân thể ngẩn ra, vừa thấy đến tay của chính mình , trong lòng tràn đầy không cam lòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi bắt đầu ngưng tụ một chút tàn khốc, "Không bằng thỉnh một đạo sĩ khác, đem nàng ta thanh trừ hoàn toàn , đã chết còn dây dưa, vậy liền làm cho nàng ta ngay cả quỷ đều không làm được"
Đại phu nhân giống như bị đánh tỉnh, thật sâu hô hấp mấy lần, trong mắt sợ hãi chậm rãi hóa thành sắc bén, "Đúng, làm cho nàng ngay cả quỷ đều không thể làm được, xem nàng như thế nào còn quấn quít lấy ta!"
"Ta đây cũng muốn đem An Ninh đi xử lí , làm cho các nàng mẹ con đoàn tụ, hừ, nha đầu kia, lưu lại sớm muộn gì cũng trở thành một tai họa”
con ngươi An Như Yên trở nên căng thẳng, mỗi lần nhìn đến tay của chính mình , nàng đều nghĩ đến một tay cầm tốt của An Ninh, một thay viết chữ đẹp, cũng là một tay có kỹ thuật thêu tốt, mỗi lần nhìn thấy nàng đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể khiến tay của An Ninh cũng bị hủy giống như nàng.
Sau khi bình ổn lại nỗi sợ hãi đại phu nhân bình tâm suy nghĩ, nàng đương nhiên biết trong long An Như Yên khổ sở, ngay cả nàng cũng có ý nghĩ hủy đi đôi tay của An Bình, nhưng là, An Ninh đối với các nàng còn có giá trị lợi dụng, bây giờ vẫn chưa có thể hủy!
"Yên nhi, an tâm một chút, nữ nhi của Vân Trăn chỉ xứng làm quân cờ của chúng ta, đợi cho nàng hết gia trị lợi dụng, tư nhiên ta liền không ngăn cản, đến lúc đó, ngươi muốn nàng như thế nào,muốn hành hạ nàng như thế nào, ngay cả moi tim của nàng, nương cũng không ngăn cản ngươi”
Đại phu nhân cười lạnh, Vân Trăn, đến lúc đó ta muốn nữ nhi của ngươi ngay cả làm quỷ cũng không thể làm được!
An Như Yên vừa nghe, trong lòng nóng lòng muốn thử, hừ, nha đầu chết tiệt kia, hai năm trước không làm ngươi chết đuối, đến lúc đó ta An Như Yên nhất định phải tự tay giết chết ngươi!
Mẹ con hai nhìn nhau, trong mắt lóe lên sự ác độ, tàn nhẫn.
"Đại tiểu thư..." Ngoài phòng truyền đến thanh âm của Dĩnh Thu, hai mẹ con
độc ác hạ nhẹ đôi mắt, nghe thanh âm của Dĩnh Thu hình như có chút dồn dập, đại phu nhân mi tâm hơi nhíu, "Đã trễ thế này, có chuyện gì?"
Ngoài phòng Dĩnh Thu nghe được câu trả lời của đại phu nhân, dừng một chút, giống như suy tính rốt cuộc có nên bẩm báo hay không, nhưng nghĩ đến tin tức do Mai Hương cung cấp,lo lắng nhưng vẫn mở miệng nói, "Nhị tiểu thư bên kia...hình như là đã xảy ra chuyện."
An Như Yên vừa nghe tin An Ninh gặp chuyện không may, nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa , "Nàng gặp chuyện không may, ngươi hoảng cái gì mà hoảng? nếu nàng muốn chết mới tốt!"
"Nhị tiểu thư giống như bị người ta bắt đi , như là một người nam nhân, nô tỳ nghĩ nhị tiểu thư bị một người nam nhân bắt đi, nhất định không phải là một việc tầm thường,giờ cũng đã hơn nửa đêm, tình ngay lý gian..."
Dĩnh Thu như muốn ám chỉ, mới vừa rồi Mai Hương miêu tả, có thể nói là ái muội đến cực điểm, nếu nhị tiểu thư cùng nam nhân kia thật sự có gian tình, lấy tâm tư của đại tiểu thư, sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội này làm cho nhị tiểu thư không thể làm người.
Quả nhiên, con ngươi của An Như Yên sáng ngời, nàng đang lo tìm không thấy nhược điểm của An Ninh, nghe Dĩnh Thu nói như vậy , An Ninh nhưng vẫn lộ ra sơ hở để nàng nắm được, hừ,”còn không mau kêu người truy tìm, Hầu phủ nhị tiểu thư bị người ta bắt đi, chuyện lớn hư vậy , nhưng bây giờ mới chịu bẩm báo, nếu muội muội của ta có chuyện không hay gì xảy ra,bổn tiểu thư sẽ không buông tha cho bọn hạ nhân các ngươi.
An Như Yên trong lòng kích động nói không nên lời, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mạnh mẽ của đại phu nhân,nhìn thấy sự thâm trầm bên rong đó, An Như Yên giật mình , chẳng lẽ nương lại không đồng ý nàng làm như vậy?
"Nương..." An Như Yên nhẹ giọng kêu lên, mang theo ý tứ cầu xin.
Đại phu nhân dĩ nhiên hiểu được tâm tư của nàng, thở dài, "Đi đi! nhưng phải nhớ kỹ, ngươi làm cái gì đều có thể, nhưng mạng của nàng vẫn còn tác dụng, huống hồ, ngươi thân là 'tỉ tỉ Yêu thương' của nàng , chớ để cho nàng biết ngươi đối với nàng có ác ý, hiểu chưa?"
Sự việc ngày đó khiến Yên nhi trong lòng không cam lòng, nàng xem ở trong mắt, chỉ sợ cũng buồn hỏng rồi, làm cho nàng phát ra hết giận cũng tốt, huống hồ... Nghĩ đến mới vừa rồi Vân Trăn ở trong mộng của nàng dây dưa, đại phu nhân trong mắt xẹt qua một tia ngoan ý, hừ, tiện nhân Vân Trăn kia làm cho nàng sống không tốt nàng sẽ khiến cho nữ nhi của ả cũng sống không tốt hơn nàng!
An Như Yên trong lòng vui vẻ, đương nhiên biết ý tứ của đại phu nhân, "Mẫu thân yên tâm, An Ninh sẽ không sao.
Ta muốn ngưới sống không bằng chết
Bất chấp vết thương trên tay, kêu Dĩnh Thu tiến vào, hầu hạ nàng mặc vào xiêm y, nếu muốn bắt được nhược điểm của An Bình, nàng đương nhiên muốn tự thân xuất mã, trò hay này, nàng có thể nào bỏ qua?
Trong khi xuất môn, An Như Yên giống như nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một chút tà ác, "Dĩnh Thu, truyền xuống lời của ta, đem phòng ngủ cả mọi người đánh thức, cùng đi tìm nhị tiểu thư."
Hừ, An Ninh có tài hoa lại như thế nào? Nếu thanh danh của nàng bị hủy... Thì dù có tài hoa cũng chỉ có thể mặc nàng lợi dụng!
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sáng sớm liền phân phó đi xuống , hiện nay người của Hầu phủ sợ là đều tỉnh."
Dĩnh Thu khóe miệng khẽ nhếch, nàng hầu hạ đại tiểu thư nhiều năm như vậy,tâm tư của đại tiểu thư, nàng cũng có thể đoán ra vài phần , nàng sở dĩ có thể trở thành nô tỳ than cận của đại tiểu thư , nàng không thể không thong minh một chút.
"Ha ha... Quả thật không hổ là nha đầu của An Như Yên ta, tâm tư trí tuệ như vậy , so với nha đầu Cầm Phương chết tiệt kia thông minh hơn nhiều”An Như Yên đến bên ngoài khởi thủy uyển quả nhiên nghe được chung quanh có tiếng động lớn rối loạn truyền đến, xem ra, số người tỉnh không có thiếu ai a!
Tâm tình của An Như Yên nhất thời tốt lên, hừ! An Ninh ơi An Ninh, lúc này nếu bắt được gian tình của ngươi cùng người nọ, nhất định phải khiến ngươi mất một tầng da mới được a!
Hầu phủ nguyên bản đang yên tĩnh, nháy mắt sôi trào lên, không biết ai truyền đến tin tức, nói là không thấy nhị tiểu thư , hạ lệnh mỗi người đều phải cấp tốc tới tìm nhị tiểu thư, mặc dù hạ nhân ngay cả đang mông lung buồn ngủ cũng kéo thân thể mỏi mệt đứng lên tìm người.
Ngũ phu nhân Tần Ngọc Song vội vàng mặc quần áo đi ra sân, xa xa nhìn thấy bóng dáng tứ phu nhân Dương Mộc Hoan , lập tức chạy đi qua.
"Tứ tỷ, làm sao vậy?" Tần Ngọc Song còn không có biết rõ ràng tình huống, nàng vừa ngủ được không lâu, đã bị đánh thức, xem trận này, chớ không phải là Hầu phủ xảy ra đại sự gì chứ?
"Không thấy nhị tiểu thư nên mọi người mới đi tìm” Dương Mộc Hoan hạ xuống đuôi mắt, che khuất quang mang nơi đấy mắt, mượn tay của An Như Yên , quả nhiên có thể trong thời gian ngắn nhất, đem chuyện này loan khắp trong phủ
"không thấy nàng cũng phải huy động đến chúng ta sao?" Tần Ngọc Song mi tâm nhíu lại, vì bị đánh thức nên tâm tình không được tốt lắm, nhị tiểu thư thì có địa vị gì trong phủ, nàng cũng không phải không biết a!
"Ngũ muội, lão gia không ở trong phủ, nếu nhị tiểu thư có xảy ra chuyện gì, chúng ta như thế nào trả lời với lão gia ? Xem... Đại tiểu thư cũng tự mình đi tìm, ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục trở về ngủ?" Dương Mộc Hoan thản nhiên liếc nàng một cái,Tần Ngọc Song, nếu bỏ lỡ màn kịch tốt này, đừng trách nàng!
Không hề để ý tới Tần Ngọc Song, Dương Mộc Hoan nhìn đến An Như Yên, lập tức đuổi theo, "A, đại tiểu thư trên tay vẫn còn đang bị thương, chuyện tìm kiếm nhị tiểu thư, giao cho chúng ta thì tốt rồi, ngươi làm gì tự mình..."
Nhìn thấy đôi mắt sắc bén của An Như Yên, Dương Mộc Hoan lập tức câm mồm, nịnh nọt cười cười, "Đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư thật đúng là tỷ muội tình thâm a!"
Hừ, Dương Mộc Hoan trong lòng hừ lạnh, An Như Yên nàng thì là cái gì! An Như Yên không giữ mặt mũi cho nàng, nàng liền vô tình đụng vào chỗ đau của nàng ta a, xem ai có vẻ đau hơn!
Đạt tới mục đích, Dương Mộc Hoan nghĩ đến kí hiệu mà Xuân Cúc đã để lại, mâu quang vi thiểm, nàng còn muốn đem An Như Yên dẫn đi qua nha!
Lúc này,ánh mắt của Dương Mộc Hoan vi liễm, giống như nhìn thấy gì, lập tức kêu lên, "Nha, kia không phải khăn thêu của nhị tiểu thư sao? Mau, mau đi xem một chút..."